Lục Triều gật đầu nói vâng: “Sư phụ, nếu như không còn việc gì nữa, vậy con…”
Cao Quý chặc lưỡi: “Biết ngay không giữ nổi nhà ngươi mà, cút đi…”
Lục Triều lập tức chạy đi như bay.
Hôm nay hoàng đế tâm trạng không tốt, anh ta không dám ở lại lâu.
Ngăn cách với Thiên Lộc bởi mái hiên lợp nhiều ngói xanh là Hoán y cục.
Cố Nghi gặp Triệu Uyển.
Lần này sẽ không giả tạo như vậy nữa.
Khi miếng ngọc bội hình con thỏ trắng rơi xuống đất, Cố Nghi đã nhặt nó lên trước Triệu Uyển.
Lại đến lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất rồi!
Đôi mắt Cố Nghi mở to như chuông đồng, ánh mắt cố gắng hết sức để truyền tải các loại cảm xúc khó tin, bối rối, ngạc nhiên.
“Miếng ngọc bội này là của ngươi…”
Triệu Uyển nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, trong lòng trầm xuống: “Là… là của nô tì.”
Cố Nghi đọc lời thoại theo kịch bản gốc: “Sao một cung nữ nhỏ bé của Hoán y cục như ngươi lại có miếng ngọc bội này?”
Triệu Uyển cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ấp úng nói: “Là… vật của tổ tiên truyền lại trong nhà nô tì, vì thế nô tì đã mang vào cung, xin Mỹ nhân hãy trả lại cho nô tì…”
Cố Nghi nghịch miếng ngọc bội hình con thỏ trắng: “Thì ra là vậy…” Cô dừng một chút, lại nói thêm: “Miếng ngọc đẹp như vậy, để ta ngắm thêm vài ngày đã.”
Tát nữ chính, vu khống tội cướp ngọc…
Cô… thực sự không thể làm được.
Chỉ có thể vòng vo mà hoàn thành cốt truyện thôi.
Triệu Uyển sửng sốt: “Mỹ nhân…”
Cố Nghi: “Hai ngày sau, ngươi đem tấm vải lụa đến cho ta, ta sẽ trả lại miếng ngọc này cho ngươi.”
Triệu Uyển nhìn thấy sắc mặt của cô trịnh trọng, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cúi người nói: “Vâng, mỹ nhân.”
Cố Nghi nhét miếng ngọc trắng vào thắt lưng, nói: “Đúng hai ngày nữa, không được sớm hơn cũng không được muộn hơn.” Sau đó xoay người rời đi.
Cố Nghi không trực tiếp quay lại Tú Di điện, cô đi vòng qua Hoán y cục rồi đi men theo con đường đá xuyên qua ngự hoa viên. Cô đi không nhanh cũng không chậm, trên đường đi sắp xếp lại cốt truyện và suy nghĩ trong đầu.
Phải làm thế nào để sống sót qua ba ngày…
Mê Truyện Dịch
Dường như luôn có một bàn tay vô hình muốn xóa sạch sự tồn tại của cô, ba ngày nữa sẽ xóa sạch.
Cô mải mê suy nghĩ đến nỗi không để ý đến bóng dáng xinh đẹp đang bước đi trên con đường đá hẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-9-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cung Quý nhân nhìn thấy Cố Mỹ Nhân đang ở một mình liền dừng bước.
Lúc tuyển tú, cô ta đã đi theo Thục phi và đã từng gặp Cố Mỹ nhân mới được phong này.
Cha cô chỉ là tòng ngũ phẩm Tri Châu, chưa phải là quan ở kinh đô. Khi hoàng đế lên ngôi được hai năm thì quyền lực ngày càng mạnh, hầu hết các Mỹ nhân được phong đều không rõ xuất thân lai lịch.
Nhìn thấy Cố Mỹ nhân cắm đầu bước đi, không nhìn đường phía trước, Xuân Nha – nha hoàn đi phía sau Cung Quý nhân ho nhẹ một tiếng.
Cố Nghi nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mỹ nhân mặc bộ trang phục trong cung có áo màu hoa đào và váy màu xanh ngọc, cùng với lông mày lá liễu và mắt phượng đỏ, trên đầu cài sáu chiếc trâm hoa đào.
Là Quý nhân có cấp bậc cao hơn cô.
Cô quỳ gối, cúi người nói: “Vấn an Quý nhân.”
Cung Quý nhân xua tay: “Đứng dậy đi. Ngươi là Cố Mỹ nhân của Tú Di điện à?”
Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy… Không biết Quý nhân là….?”
“Cung Nguyệt Cầm của Trích Phương điện.”
Cố Nghi đưa mắt nhìn Cung Quý nhân kỹ hơn, chủ nhân vừa xinh đẹp vừa hiền lành của Trích Phương điện, công cụ hình người thúc đẩy đường tình cảm của nam nữ chính.
Được sủng ái một thời gian, nhưng sau khi nữ chính trỗi dậy thì bị vị hoàng đế tàn nhẫn vứt bỏ.
Thắp một ngọn nến cho cô ta.
“Tham kiến Cung Quý nhân.”
Cung Quý nhân hỏi: “Cung nữ của ngươi đâu? Tại sao lại đi một mình?”
Cố Nghi trả lời: “Ta đi đến Hoán y cục nên không đưa cung nữ theo.”
Một Mỹ nhân mà lại chạy đến Hoán y cục của cung nữ cấp thấp làm gì?
Cung Quý nhân nghi hoặc một lúc lâu, lại nghĩ đến tính cách của Vương Quý nhân của Tú Di điện.
Cố Mỹ nhân này có vẻ ngoài xinh đẹp, lại sống trong Tú Di điện nên đã khiến Vương Tú chán ghét.
Cô ta nghĩ đến đây bèn cười nói: “Thì ra là chuyện nhỏ như vậy, vất vả cho Cố Mỹ nhân rồi.” Cô ta quay đầu nhìn về phía cung nữ phía sau: “Lấy hoa lụa hôm nay mới nhận được thưởng cho Cố Mỹ nhân một đóa.”
Cung nữ dâng hộp hoa lụa đang cầm trong tay lên, Cung Quý nhân hỏi: “Cố Mỹ nhân thích đóa nào?”
Phần thưởng bất ngờ này có thể là vũ khí cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t cô, chẳng hạn như bánh vừng hay hoa cúc trắng.
Tuy nhiên, cô không thể từ chối lòng tốt của Cung Quý nhân được.
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn bông hoa lụa, một chùm nhỏ mềm mại, cô chọn bông hoa nhỏ nhất: “Tạ ơn đức của Quý nhân.”
Cung Quý nhân dẫn một nhóm cung nữ rời đi.
Cố Nghi nhét hoa lụa vào thắt lưng.