Tiêu Diễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng mặc váy áo màu cam đang đi về phía này.
Thục phi bước tới gần, cúi người hành lễ, nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Tiêu Diễn cười nhạt: “Thục phi miễn lễ.”
Thục phi cười đáp: “Thần thiếp nghe nói đêm qua Đàm Nguyên Đường xảy ra hỏa hoạn, Thái phi nương nương bị kinh hãi, hôm nay đặc biệt đến cung Bình Thúy để thăm hỏi, không ngờ hoàng thượng cũng có mặt ở đây.”
Tiêu Diễn gật đầu: “Thục phi có lòng. Thái phi đang lễ Phật, nàng vào thăm đi.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Thục phi cúi người tiễn: “Cung tiễn hoàng thượng.”
Chờ khi Tiêu Diễn đã đi xa, Thục phi mới dặn dò Ngọc Hồ: “Ngươi ở đây canh chừng.” Sau đó một mình bước vào trong cung Bình Thúy.
Lưu Thái phi quay lưng về phía cô ta, vẫn đang quỳ trên nền gạch xanh trước Phật đài.
Thục phi nhìn quanh rồi nhẹ nhàng nói với cung nhân đang có mặt trong điện: “Các ngươi lui ra trước.”
Khi cung nhân đã rời đi, Thục phi mới bước lại gần hơn, cất tiếng gọi: “Thái phi nương nương.”
Đợi một lúc, Lưu Thái phi mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt khẽ nheo lại, dường như phải nhìn một lúc mới nhận ra người trước mặt. “Là A Thù sao… Ngươi trang điểm đậm quá, khiến ai gia suýt nữa nhận không ra.”
Thục phi đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màu son nâu đất tươi tắn trên môi, cười nhạt nói: “A Thù đã lâu không tới thăm Thái phi nương nương, mong nương nương đừng trách.”
Lưu Thái phi lắc đầu rồi lại quay mặt đi, tiếp tục cầm chuỗi hạt tụng kinh.
Thục phi đứng phía sau, thấy Lưu Thái phi không quay lại nữa, hiểu rằng bà ấy không muốn nói chuyện thêm, liền quay người định rời đi.
Lưu Thái phi bỗng hạ giọng, gần như thì thầm: “Hoàng đế… hắn biết ai gia đã uống tề mẫu châu [1] rồi. Tề Thù, ngươi hãy tự lo nghĩ cách bảo toàn tính mạng của mình đi.”
Sắc mặt Thục phi lập tức cứng lại, nỗi sợ hãi và oán hận dâng trào trong lòng. Cô ta cúi người nói: “Tề Thù xin cáo lui, mong Thái phi nương nương bảo trọng.”
Mê Truyện Dịch
Lưu Thái phi không nói thêm gì, chỉ có tiếng tụng kinh vang vọng trong điện.
Tề Thù lòng rối như tơ vò, vốn nghĩ rằng mình hành động kín kẽ, không ai hay biết. Sao Tiêu Diễn biết được? Hắn biết từ bao giờ? Nếu hắn đã biết, liệu hắn có đoán ra cô ta hận hắn? Hận rằng người c.h.ế.t đáng lẽ phải là hắn mới đúng.
Ngọc Hồ thấy Thục phi từ cung Bình Thúy đi ra, sắc mặt trắng bệch, thần thái hoảng loạn, liên tục hỏi: “Nương nương, nương nương sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-86-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Thục phi lắc đầu: “Không sao.” Cô ta thở dài, trong đầu suy tính: “Bổn cung… Bổn cung đến Hà Lạc điện thăm Cố Tiệp dư mới được phong.”
*
Cố Nghi vì bắp chân đau nên vẫn chưa thể xuống giường, chỉ có thể nửa dựa vào đệm mềm mà lật truyện ra đọc. Cuốn truyện này là do sáng nay Tề Mỹ nhân đến thăm thì lén đưa cho cô, nói rằng để cô tham khảo thêm rồi sáng tác ra một cuốn truyện mới. Tề Mỹ nhân vốn là một người hâm mộ truyện trung thành của cô, trước khi rời đi còn không quên dặn dò: “Dù sao Tiệp dư cũng bị thương ở chân, không đi đâu được, chi bằng nhân dịp này viết truyện mới đi!”
Cố Nghi: …
Nhưng cô thật sự không thể đi đâu được!
Cố Nghi buồn chán giở cuốn truyện ra, truyện kể về một câu chuyện tu hành của một vị hòa thượng nên ban đầu cô cũng không kỳ vọng gì nhiều.
Nhưng đọc được một lúc, cô mới phát hiện ra đây thực chất là một cuốn truyện sắc tình về hậu cung. Vị hòa thượng trên đường trừ ma diệt yêu, thậm chí còn tự “lấy thân mình nuôi hổ”, gặp vô số yêu nữ, tất cả đều bị hắn thu phục.
Lời văn cực kỳ táo bạo, từ ngữ đầy sắc thái nóng bỏng, thật sự quá xúc phạm đến văn phong tao nhã!
Thế là cô đọc càng chăm chú hơn.
Đúng lúc này, Đào Giáp chạy vào tẩm điện, nhìn thấy cảnh tượng Cố Nghi mắt sáng rực, tay không rời sách. Cô ấy vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Tiệp dư, cung nhân truyền lời nói Thục phi nương nương đã đến! Sắp đến bên ngoài điện rồi!”
“Ai?” Cố Nghi ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.
Đào Giáp vội vàng nói: “Thục phi nương nương ở Thái Vi điện.”
Cố Nghi nhét cuốn truyện vào gối: “Thục phi đến Hà Lạc điện làm gì?” Bọn họ hoàn toàn đâu có hay qua lại đâu.
Đào Giáp lắc đầu: “Có lẽ là vì Tiệp dư bị thương nên Thục phi nương nương đến thăm?” Nói đến đây, cô ấy cúi đầu nắm chặt vạt áo, ấp úng nói: “Nô tì lát nữa có thể không ở lại đây hầu hạ gần bên không ạ, nô tì thấy hơi sợ Thục phi nương nương.”
Cố Nghi nghi hoặc: “Tại sao?”
Đào Giáp mới ngập ngừng nói: “Nô tì lúc còn nhỏ dại dột đã vô tình đắc tội với Thục phi nương nương. Khi nàng ấy vào cung thăm Thái hậu đời trước, nô tì… nô tì đã ném cào cào vào trong váy của nàng ấy!”
Quá táo bạo! Hóa ra từ nhỏ Đào Giáp đã táo bạo như vậy rồi!
Cố Nghi bật cười: “Được rồi, ngươi đi gọi vài cung nữ lanh lợi vào hầu hạ đi.”