Cố Nghi bỗng bật khóc thật lớn.
Tiêu Diễn thực sự hoảng hốt: “Nàng… đừng khóc nữa… Trẫm sai rồi, nàng đừng khóc nữa được không?”
Cố Nghi chưa từng nghe Tiêu Chó dùng giọng điệu hạ mình như vậy bao giờ.
Cô ngơ ngác ngừng khóc, rồi thút thít nói: “Vậy bệ hạ…” Cô hít một hơi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy… bệ hạ kể cho thần thiếp nghe một câu chuyện cười đi.”
Kể chuyện cười?
Tiêu Diễn lục tìm trong trí nhớ, chỉ nhớ những câu chuyện cười thô tục từng nghe khi ở trong quân ngũ trước đây, nhưng không thể kể những câu chuyện đó cho Cố Nghi nghe trong tình cảnh này được.
Hắn bất đắc dĩ đáp: “Trẫm thật sự không biết kể chuyện cười.”
Cố Nghi lau đi những giọt nước mắt nóng hổi: “Vậy để thần thiếp kể vậy.”
Tiêu Diễn thấy cô dù mắt vẫn đỏ nhưng đã ngừng khóc, liền thở phào nhẹ nhõm: “Nàng kể đi.”
Cố Nghi hỏi: “Bệ hạ có từng nghe câu chuyện về chú chó con nói “phải”, còn chú chó lớn nói “chưa” chưa?”
Trong lòng Tiêu Diễn thầm cười, nghĩ đúng là trò trẻ con, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Chưa.”
Cố Nghi âm thầm cười đắc ý.
Tiêu Chó, anh dám đấu với tôi hả!
Thấy sắc mặt cô đã dịu đi, Tiêu Diễn khẽ trở mình, cẩn thận ôm cô vào lòng.
Cố Nghi nhắm mắt lại, bên tai nghe Tiêu Diễn nói: “Ngày mai trẫm sẽ phong nàng làm Tiệp dư.”
Cố Nghi hoàn toàn không ngờ rằng chỉ một vết thương lại mang đến phúc lợi thăng chức tăng lương thế này!
“Thật sao? Bệ hạ nói giữ lời chứ?”
Tiêu Diễn đáp: “Trẫm đã nói thì chưa bao giờ nuốt lời.”
Cố Nghi suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Có phải… cha của thần thiếp đã…” Lập công rồi à?
Tiêu Diễn nghe cô nói vậy liền khựng lại. Mặc dù Cố Trường Thông đang thay đổi chính sách thu thuế ở Phủ Châu, nhưng mới chỉ được hơn một tháng, khó mà có hiệu quả rõ rệt. Hắn thăng chức cho Cố Nghi hoàn toàn không phải vì Cố Trường Thông.
Thấy Tiêu Diễn im lặng, Cố Nghi biết điều không hỏi thêm nữa. Cô nói: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-84-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô định xoay người, nhưng vì chân đau nên không thể hành lễ, chỉ tượng trưng nắm lấy tay phải của Tiêu Diễn, nhẹ nhàng lắc vài cái như cách cảm ơn.
Vô cùng cám ơn! Lãnh đạo!
Tiêu Diễn bất ngờ giữ c.h.ặ.t t.a.y cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cô.
Đó là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào nhẹ tựa lông hồng, lướt thoáng qua nhưng lại ẩn chứa muôn vàn sự dịu dàng.
Sáng hôm sau, Cố Nghi chính thức được thăng chức thành Cố Tiệp dư.
Chưa đầy nửa canh giờ, cả Lục cung đều đã nghe tin rằng Cố Tiệp dư gặp kẻ gian ban đêm và rơi xuống hồ, nên việc thăng thưởng lần này là để an ủi tinh thần.
Tại Lạc Anh cung, Đức phi hỏi: “Y chính nói sao? Cố thị thực sự bị thương à?”
Mê Truyện Dịch
Đông Thảo đáp: “Nô tì đã mua chuộc một tiểu đồng bên bốc thuốc, hắn nói chính tai nghe được Hồ Y chính nói rằng chân của Cố thị bị thương do dao, là bị thương thật sự. Không biết sau này có để lại sẹo không nữa.”
Nếu trên người có sẹo, sau này có thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa hay không cũng khó nói.
Đức phi nhíu mày: “Ngự hoa viên sao lại có kẻ gian đột nhập được? Cấm quân chẳng lẽ không muốn giữ đầu nữa à?”
Đông Thảo: “Nương nương nói phải, nghe nói hoàng thượng đã phạt đánh Tề Thống lĩnh – Chỉ huy của Cấm quân năm mươi trượng. Hôm nay thị vệ tuần tra trong cung đã tăng gấp đôi, sợ rằng kẻ gian vẫn còn trong cung!”
Nghe vậy, Đức phi không khỏi cảm thấy bất an, than thở: “Cố thị đúng là xui xẻo… Thưởng thì cứ thưởng đi vậy.”
Đông Thảo gật đầu rồi nói: “Nương nương… việc tráo đổi quả bóng trong trò đánh bóng, mấy hôm nay vẫn chưa tìm được thời cơ ra tay… Hay là nhân lúc Cố Tiệp dư đang bị thương, nô tì sai người đến Ti tân ti đổi quả bóng nhé?”
Đức phi khó chịu thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, lúc này trong lòng hoàng thượng chắc chắn không vui, bổn cung… cũng không muốn khơi dậy sóng gió nữa…”
Tại Thái Vi điện, Thục phi đi đi lại lại, trong lòng không yên.
Ngọc Hồ khuyên nhủ: “Nương nương đừng lo lắng quá. Kẻ gian có khi đã rời khỏi cung từ lâu rồi, nương nương đừng sợ.”
Thục phi lại hỏi: “Sau khi Đàm Nguyên Đường bốc cháy, ai là người đã đưa Lưu Thái phi ra ngoài?”
Ngọc Hồ lắc đầu: “Nô tì đã hỏi một vòng thái giám tham gia chữa cháy, ai cũng nói không thấy rõ. Khi họ đến nơi chỉ nghe nói Thái phi nương nương đã bình an vô sự, nhưng cụ thể ai là người đầu tiên phát hiện ra hỏa hoạn thì dường như chẳng ai biết cả.”
Vậy thì hẳn là người của Tiêu Diễn.
Trong lòng Thục phi càng trầm xuống, tay trong tay áo nắm chặt lại, truy hỏi: “Bây giờ Thái phi đang ở đâu? Có cho phép phi tần đến thăm không?”
Ngọc Hồ đáp: “Thái phi nương nương hình như đã được chuyển đến cung Bình Thúy, còn có cho phép người khác vào thăm hay không thì nô tì không rõ, nhưng trong cung này ai dám đi thăm Thái phi chứ…”