Bước chân Võ công công đang chuẩn bị lùi ra ngoài đành dừng lại, đáp: “Nô tài tuân chỉ.”
Hoàng đế từ Ô Sơn trở về cung, lần đầu lật thẻ ngọc lại lật của Triệu Tài nhân mới được phong tại biệt cung Ô Sơn, cả hậu cung ai nấy đều kinh ngạc. Ban đầu chỉ nghĩ rằng hoàng đế hứng thú nhất thời, tiện tay nâng đỡ một Tài nhân ở Ô Sơn thì cũng chẳng có gì đáng nói, vậy mà khi về cung rồi, cô ta vẫn được sủng ái!
Cố Nghi đứng bên cửa sổ nhìn thấy các cung nhân của Thượng nghi cục tấp nập đi về phía điện phụ của Hà Lạc điện.
Diễn biến quả nhiên vẫn theo đúng cốt truyện…
Đào Giáp nhíu mày, lo lắng nói: “Quý nhân… chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Cố Nghi thu ánh mắt lại, nói: “Chuyện này không phải việc lớn, Triệu Tài nhân được sủng ái cũng là chuyện tốt.”
Đào Giáp lại nhìn đoàn cung nữ bên ngoài rồi nói: “Quý nhân, nếu lúc này không dập tắt ý định của cô ta, lỡ sau này Triệu Tài nhân trở nên tham vọng hơn thì…”
Cố Nghi xua tay: “Ta tin Triệu Tài nhân không phải người như thế.”
Nói rồi, cô bước đi vài bước, thở dài một hơi: “Đi thôi Đào Giáp, chúng ta đến ngự hoa viên cho cá ăn.”
Đào Giáp mấp máy môi vẫn định khuyên thêm, nhưng thấy Cố Nghi hơi cau mày thì đành xoay người đi lấy thức ăn cho cá, miệng lẩm bẩm: “Quý nhân, trời đang đẹp, ra ngoài đi dạo ngự hoa viên cũng tốt…”
Cố Nghi thay một bộ y phục khác, mặc váy áo màu trắng như ánh trăng, bên ngoài khoác chiếc áo lông xanh tre rồi từ từ bước ra ngoài cửa chính của Hà Lạc điện.
Triệu Uyển bước đến gần cửa điện phụ, nhìn thấy Cố Nghi đang rời khỏi đại điện, bèn hỏi Tú Hà: “Hôm nay ban ngày Đào Giáp đã đi đến Ti tân ti à?”
Tú Hà gật đầu đáp: “Đào Giáp tỷ tỷ bảo đến cân lại trọng lượng quả bóng của trò đánh bóng, từng quả một đã được cân xong, trọng lượng đều được ghi lại trong sổ.”
Triệu Uyển cau mày suy nghĩ một lát, thầm nghĩ: Cố Quý nhân… hóa ra lại là người cẩn trọng đến vậy sao…
Cung nữ của Thượng nghi cục liền bước tới thưa: “Tài nhân, nước nóng đã chuẩn bị sẵn, nô tì sẽ hầu hạ Tài nhân tắm rửa.”
Triệu Uyển thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước vào tẩm điện, cung nữ liền giúp cô ấy tắm rửa rồi chải tóc.
Trên bàn trang điểm, cuốn sách do cung nữ của Thượng nghi cục dâng lên vẫn còn để đó.
Triệu Uyển liếc nhìn, lập tức đỏ bừng mặt, quay đi ngay, đôi mắt khép hờ lại. Cung nữ nhìn thấy thì cười khẽ: “Tài nhân hầu hạ Hoàng thượng rồi mà còn ngượng ngùng thế.”
Trong lòng Triệu Uyển chùng xuống, nét mặt trở nên nghiêm nghị, nhẹ giọng quở trách: “Nói nhiều.”
Cung nữ lập tức cứng đờ, thu lại nụ cười: “Nô tì biết lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-80-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Giờ Tuất ba khắc.
Ánh trăng trải dài trên mặt hồ, gợn sóng phản chiếu ánh sáng lung linh.
Trên đài ngắm cá ven hồ, hai chiếc đèn lồng màu vàng đã được thắp sáng.
Cố Nghi cầm thức ăn cho cá trong tay, thỉnh thoảng lại ném vài hạt xuống hồ.
Đào Giáp không kìm được bèn khuyên: “Quý nhân ở đây đã mấy canh giờ rồi, đêm xuống lạnh lắm, hay là về điện thôi ạ.”
Cố Nghi xoay người hỏi: “Giờ này là canh mấy rồi?”
Đào Giáp nhìn quanh, thấy trời đã tối bèn đáp: “Có lẽ đã qua giờ Tuất… Trong nhà kính của ngự hoa viên có đồng hồ nước [1], hay để nô tì đi xem thử?”
Cố Nghi khẽ nói: “Ừ, mau đi rồi về, ta cần biết chính xác giờ giấc.”
Đào Giáp nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, gió đêm khẽ thổi, làm mặt hồ gợn sóng nhẹ. Cố Nghi rùng mình vì lạnh, cúi đầu buộc lại dây lụa của chiếc áo choàng trước ngực.
Đằng sau bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, đế giày lướt trên nền đá phát ra âm thanh “sột soạt” khe khẽ.
“Nhanh như vậy đã quay về rồi à?”
Cố Nghi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, chính xác hơn chỉ là nửa gương mặt. Đó là một thanh niên mặc áo xám, thân hình gầy gò, dáng người thấp, trông không khác gì các thái giám bình thường, nếu đứng giữa đám đông cũng chẳng ai để ý. Thế nhưng, nửa gương mặt của hắn ta lúc này bị che bởi một tấm vải đen, chỉ để lộ ra đôi mắt xếch đầy vẻ âm u, lạnh lẽo.
Toang rồi!
Lưng Cố Nghi lập tức đổ mồ hôi lạnh, cô quay người định chạy trốn, nhưng thanh niên áo xám đã kịp tóm lấy cánh tay cô. Sức mạnh của hắn ta thật kinh khủng, như thể muốn nghiền nát xương cô vậy.
Cố Nghi hoảng hốt hét lên: “Có kẻ xấu! Có thích… Ưm…” Lời còn chưa nói hết, hắn ta đã dùng tay kia bịt chặt miệng cô lại.
Cố Nghi ngay lập tức ngửi thấy một mùi dầu đèn lẫn với hương than củi, rồi chợt thấy từ trong tay áo của hắn ta lộ ra một con d.a.o găm. Mũi d.a.o sáng loáng, khiến cô sợ hãi đến thắt cả gan ruột!
Mê Truyện Dịch
Là ai muốn hại cô? Hay là cốt truyện đang muốn làm khó cô đây?
Cố Nghi lập tức nhấc chân đá vào hạ bộ của hắn ta.
Thanh niên áo xám thoáng giật mình, né sang một bên, khiến tay hắn ta lơi lỏng việc khống chế cô!