Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 8: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:26:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi lấy túi thơm dưới gối ra, mò mẫm hồi lâu mới lấy ra hạt đậu bằng vàng to bằng móng tay.

“Đưa cho Cao Quý công công.”

Đào Giáp nhìn thấy mái tóc rối bù và ánh mắt dữ tợn của cô thì không dám nhận, chỉ run giọng hỏi: “Thật sao ạ Mỹ nhân?”

Cố Nghi gật đầu: “Thật.”

Đào Giáp lúc này mới đưa tay ra nhận lấy, cẩn thận nhét vào túi thắt lưng của mình.

Sau khi Cố Nghi tắm rửa xong, cung nữ của Vương Quý nhân tới mời cô đến điện dùng bữa sáng.

Cố Nghi liền đồng ý, trước khi ra ngoài còn nói với Đào Giáp: “Ta không thích ăn bánh vừng.”

Đào Giáp rất bối rối.

Cố Nghi lại tiếp tục trải qua quá trình ăn sáng mà không có chút hồi hộp nào. Sau khi ăn xong, cô cầm lấy tấm vải lụa mà Vương Quý nhân đưa rồi đi đến Hoán y cục. Cô cản Đào Giáp lại, nói: “Ngươi đi đút lót đi, không cần phải đi theo ta đến Hoán y cục.”

Đào Giáp mang hạt đậu bằng vàng trong túi, vội vã đến căn phòng trong góc cạnh ngự hoa viên.

Dựa vào cấp bậc của Cố Mỹ nhân, Đào Giáp đương nhiên không thể gặp được Cao công công. Người mà cô ấy có thể gặp được là Lục công công, học trò của Cao công công – Lục Triều, người thường phụ trách ngự hoa viên và giám sát mọi vấn đề trong ngự hoa viên.

Trước đây Đào Giáp cũng có qua lại với anh ta, có thể coi là người quen.

Lục Triều nhận lấy hạt đậu bằng vàng từ Đào Giáp, cười nói: “Đào Giáp muội muội đi theo Mỹ nhân mới là lại nhớ tới ta rồi.”

“Lục ca ca trước mặt Cao công công là cánh tay đắc lực nhất, làm sao Đào Giáp có thể quên được.”

Lục Triều đo đạc trọng lượng trong tay, phát hiện cũng không nặng lắm: “Nể mặt Đào Giáp muội muội nên ta sẽ đi thử một chuyến, nhưng chỗ sư phụ ta cũng không dễ nói chuyện đâu.”

Đào Giáp ngoan ngoãn cúi người: “Tạ Lục ca ca.”

Lục Triều tiễn Đào Giáp đi xong thì dạo quanh ngự hoa viên một vòng, kiểm tra xong nhiệm vụ quét dọn liền đi tới điện trước. Anh ta chỉ do dự chốc lát, quyết định không giữ lại hạt đậu bằng vàng.

Đồ vật nhỏ như vậy đối với anh ta không phải là hiếm gì.

Lỡ như Cố Mỹ nhân thật sự là một người có tiền đồ sáng lạn thì sao…

Hiện tại mấy chuyện tình cảm nam nữ không được suôn sẻ lắm, nhưng trong số mấy Mỹ nhân mới vào, có lẽ trong số đó sẽ có một người may mắn…

Anh ta khom lưng đi đến cạnh Thiên Lộc các, đi vòng qua một vài cây cột sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn dáo dác bên trong. Người hầu vừa buông cốc xuống và chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhận ra anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-8-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

“Tiểu Lục Tử tới tìm Cao công công à?”

Lục Triều vội vàng hỏi: “Đúng vậy, sư phụ ta đâu rồi?”

Người hầu liếc nhìn bên phải, cẩn thận làm động tác dùng d.a.o xẹt ngang cổ mình: “Cao công công đang bận, ngươi cứ đợi ở đây đã.”

Lục Triều nói cảm ơn rồi ngồi xuống trong phòng bên cạnh.

Bên trong Thiên Lộc các mơ hồ vang lên vài tiếng hét.

“Hoàng thượng xin tha mạng, oan cho thần…”

Lục Triều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như tai không nghe thấy gì, giống như một lão tăng đang ngồi thiền vậy.

Đợi gần khoảng nửa canh giờ mới nhìn thấy Cao Quý công công bước vào phòng bên cạnh.

Cao Quý có khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng, khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ màu xanh lam, vạt áo trên được thắt nút ngay cổ, váy bên dưới riêng biệt, ở trước n.g.ự.c và hai vai đều được thêu hoa văn cá bay[1] đầu rồng đuôi cá.

Thái giám tòng nhất phẩm, người có vinh dự có một không hai của Đại Mạc.

Lục Triều lập tức đứng dậy khỏi ghế, rót cho ông ta một tách trà: “Sư phụ uống chút nước đi, chắc người mệt rồi…”

Cao Quý mệt thật, tay cầm cốc nước liền một hơi uống cạn, thậm chí còn chẳng kịp nếm vị trà.

Lục Triều lập tức rót cho ông ta một tách trà nữa, nịnh nọt xoa bóp vai cho ông ta.

Về phần vì sao sư phụ mệt mỏi và khát nước như vậy, tại sao phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lục Triều cũng không muốn hỏi.

Sau khi thấy Cao Quý công công đã bình tĩnh lại, Lục Triều lấy từ trong túi ra đồ vật mà hôm nay mình vừa nhận được.

Một thỏi vàng, vài vàng lá và một hạt đậu bằng vàng nhỏ.

Cao Quý liếc mắt nhìn: “Thỏi vàng là Cung Quý nhân à? Vàng lá là của ai? Vương Quý nhân, Điền Quý nhân?”

Lục Triều: “Sư phụ anh minh, thỏi vàng quả nhiên là của Cung Quý nhân, vàng lá là của Vương Quý nhân, Điền Quý nhân, còn có Châu Mỹ nhân mới đến.”

Mê Truyện Dịch

Cao Quý nhặt hạt đậu bằng vàng to bằng móng tay lên, cau mày: “Cái này là của ai?”

“Là của Cố Mỹ nhân mới vào, đang sống ở điện phụ của Tú Di điện… Nghe nói là một mỹ nhân…”

Cao Quý liếc mắt nhìn Lục Triều, “Ừ” một tiếng: “Hôm nay tâm trạng hoàng đế không tốt, có lật thẻ bài hay không còn khó nói. Nếu hôm nay không lật thẻ bài thì sẽ dời lại vào ngày mai hoặc ngày kia. Vương Quý nhân gần đây vẫn không được chọn, ta đoán lần tới chắc sẽ tới lượt nàng ta.”

Loading...