Cô ta nói xong, lại thấy hoàng đế trước mặt cũng không có phản ứng gì.
Qua một lát, Đức phi càng ngày càng bất an, không khỏi buông hai tay ra, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn quay người lại, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Ý cười của Đức phi còn chưa kịp chạm vào mắt đã nghe thấy hắn nói: “Hôm nay trẫm rất bận, hôm khác sẽ đến thăm nàng.”
Đức phi đành phải hành lễ nói: “Vậy thần thiếp sẽ đợi bệ hạ, cung tiễn bệ hạ.”
Sau khi hoàng đế rời đi, Đức phi chậm rãi đi vào tẩm điện, cuốn đồng sử [2] ở biệt cung Ô Sơn mà Thượng nghi cục gửi đến nằm ngay đầu giường, chỉ vỏn vẹn vài nét, đỏ tươi chói mắt.
Đức phi chộp lấy cây ngọc như ý [3] ở đầu giường đập mạnh xuống đất, viên ngọc xanh trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh, hóa thành bột.
“Đám hồ ly tinh đó!”
Hôm nay cô ta đã vứt bỏ hết mặt mũi nhưng vẫn không thể giữ được hoàng đế, trong lòng vừa tức vừa lo, cảm thấy cực kỳ uất ức!
*
Cố Nghi vốn không hay biết mình đã bị xếp vào phe “đám hồ ly tinh”, cô quay trở về Hà Lạc điện, cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng suốt cả buổi chiều, khách đến Hà Lạc điện cứ nườm nượp.
Vương Tiệp dư vừa mới rời đi là có người khác đến ngay, đến cả Châu Mỹ nhân và Trần Mỹ nhân vốn ngày thường không qua lại mấy cũng đến Hà Lạc điện để tán dóc với Cố Nghi.
Cố Nghi cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn phải gắng gượng tiếp đón.
Phi tần trong cung đến trò chuyện, câu chuyện cũng chỉ xoay quanh chuyện dò hỏi xem tại sao Triệu Tài nhân lại bất ngờ được hoàng đế sắc phong ở biệt cung Ô Sơn, rồi tại sao cô ta lại vào ở Hà Lạc điện, có phải Vương Tiệp dư đã làm phật ý hoàng thượng hay cô đã làm phật ý hoàng thượng hay không. Hoặc có lẽ Vương Tiệp dư muốn nhờ cung nữ này để tranh giành sủng ái, nhưng cuối cùng lại để cô ta được lợi.
Đại loại là mấy chuyện như thế này.
Cố Nghi mỉm cười đánh trống lảng: “Có lẽ hoàng thượng thương xót Triệu Tài nhân, còn những chuyện khác thì ta cũng không rõ, chi bằng đi hỏi hoàng thượng thì hơn.”
Đến khi tiễn Trần Mỹ nhân đi, Cố Nghi mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.
“Nồi lẩu dùng cho bữa tối khi nào mới được mang đến?”
Đào Giáp trả lời: “Đã sai người đến phòng bếp lấy rồi, chắc chỉ chốc lát nữa là tới thôi ạ.”
Cố Nghi mỉm cười nói: “Tốt, quyển Hoàn Kinh mà Đức Phi nương nương gửi đến đã đưa cho Triệu Tài nhân chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-77-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đào Giáp gật đầu: “Vừa nhận được là đã sai người đưa đi rồi ạ. Nô tì thấy Quý nhân đang nói chuyện với mấy Mỹ nhân khác nên chưa đến bẩm báo. Triệu Tài nhân đã lật xem quyển Hoàn Kinh, sau đó đã đi đến Thượng công cục [1] và xưởng thủ công để tìm những cung nhân giỏi làm gậy và bóng rồi ạ.”
Cố Nghi nhắc nhở Đào Giáp: “Ngươi ở trong cung quen thuộc nhân sự, mấy ngày chuẩn bị trò chơi đánh bóng này nhớ giúp đỡ Triệu Tài nhân.” Thấy Đào Giáp định mở miệng cãi lại, Cố Nghi liền cắt ngang: “Việc này là do Đức Phi nương nương giao, cũng là việc của Hà Lạc điện chúng ta. Nếu có gì sai sót, để người ta nắm được lỗi thì không hay đâu.” Đến lúc đó mọi người đều phải gánh tội!
Đào Giáp bĩu môi: “Nô tì biết rồi!”
“Cố Quý nhân muốn nằm không hưởng lợi thế này à?”
Là giọng của Tiêu Diễn.
Cố Nghi quay lại nhìn, quả nhiên là Tiêu Diễn.
Cô nhanh chóng liếc qua cung nhân bên ngoài điện, tất cả đã quỳ xuống từ lúc nào, nhưng không ai truyền báo, cô cũng không biết Tiêu Diễn đã đứng ngoài điện bao lâu.
Mê Truyện Dịch
Cô khuỵu gối hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”
Tiêu Diễn giơ tay ra hiệu bảo cô đứng dậy, ánh mắt rơi xuống hai chén trà đã uống dở trên bàn.
Cố Nghi giải thích: “Trần Mỹ nhân vừa tới điện trò chuyện với thần thiếp, mới đi không lâu.”
Tiêu Diễn khẽ “ồ” một tiếng, rồi vén áo ngồi xuống.
Cố Nghi không biết Tiêu Diễn đến vào giờ này là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vừa đi thăm Triệu Uyển rồi tiện đường ghé qua thăm cô?
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi đứng ngây người không nhúc nhích, liền nói: “Cố Quý nhân lâu rồi chưa về cung, Hà Lạc điện ngay cả một chén trà cũng không muốn dâng lên à?”
Cố Nghi bừng tỉnh, nhìn sang Đào Giáp.
Đào Giáp lập tức cúi người xin lỗi: “Xin bệ hạ thứ tội, nô tì sẽ lập tức sai người dâng trà ngay.”
“Xin bệ hạ thứ tội.” Cố Nghi nói xong thì dừng lại một chút, thử thăm dò: “Bệ hạ, hôm nay bệ hạ đến là có việc gì muốn căn dặn thần thiếp sao?”
Tiêu Diễn hơi cau mày, không hiểu tại sao hôm nay giọng điệu của cô lại xa cách như vậy, trong lòng có chút không vui: “Sao vậy Cố Quý nhân, nếu trẫm không có việc gì thì không thể đến Hà Lạc điện à?”
Cố Nghi liền rụt người lại, cười gượng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nói thế, thần thiếp ngày nào cũng mong ngóng bệ hạ đến!”
Tiêu Diễn nghe vậy, nét mặt dịu lại đôi chút: “Miệng lưỡi trơn tru.” Nhưng khi ngước mắt lên, thấy cô vẫn đứng thẳng trước bàn chưa ngồi xuống, trong lòng hắn chợt nhớ lại lần khiển trách cô ở biệt cung Ô Sơn, liền hạ giọng: “Ngồi xuống đi.”