Tiêu Diễn ngồi xuống, nhướng mày: “Ồ, nói trẫm nghe thử xem.”
Đức phi ngồi bên cạnh, hộ giáp bằng vàng trên tay trái nhẹ nhàng đặt lên cánh tay phải của hắn, cô ta cười như hoa nói: “Thần thiếp đang nghĩ Cung Tiệp dư và Vương Tiệp dư đã thăng chức vị rồi, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không tiện nhờ vả bọn họ nữa. Vì thế việc chuẩn bị trò chơi đánh bóng năm nay, thần thiếp định giao cho Cố Quý nhân và Triệu Tài nhân ở Hà Lạc điện.”
Tiêu Diễn cười nói: “Ý này hay đấy.”
Thấy tâm trạng hoàng đế rất tốt, Đức phi lại cười nói: “Năm trước đều là mấy tỷ muội vui vẻ cùng chơi đánh bóng, nhưng trận đánh bóng vào tháng mười năm nay, bệ hạ nhất định phải đến cổ vũ thần thiếp đó.”
Tiêu Diễn: “Trẫm đương nhiên sẽ đến hỗ trợ.” Ánh mắt hắn quét qua hai người vẫn đang đứng bên cạnh.
Đức phi thấy vậy liền hỏi: “Triệu Tài nhân, nếu đã được bệ hạ khen ngợi như vậy thì trận đánh bóng năm nay cần phải chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
Cốt truyện đang trực tuyến!
Cố Nghi liếc mắt nhìn Triệu Uyển, thấy vẻ mặt cô ấy trịnh trọng, nói: “A Uyển nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tiêu Diễn cười nói: “Vậy trẫm sẽ chờ xem.”
Triệu Uyển cảm thấy vui mừng, kìm nén nụ cười trên môi: “Đa tạ lời chúc của bệ hạ.”
Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi liếc nhìn Triệu Tài nhân, lại liếc mắt nhìn sang Đức phi, nhưng vẫn không chịu nhìn hắn: “Cố Quý nhân nói xem?”
Cố Nghi lúc này mới ngước mắt nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn đội vương miện ngọc, đôi mắt hoa đào đang nhìn chằm chằm vào mình, cô liền cụp mắt xuống nói: “Thần thiếp cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức. “
Đức phi quay đầu lại nhìn hoàng đế kỹ hơn thì thấy hắn đang chăm chú nhìn Cố Quý nhân.
Cô ta đưa tay ta kéo tay áo hắn: “Bệ hạ, nếu bệ hạ đến đây với thần thiếp, hai vị muội muội đây cũng đã ở Lạc Anh điện uống trà xong rồi, thần thiếp sẽ để hai người bọn họ trở về Hà Lạc điện.”
Cố Nghi nghe thấy thế liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn nhìn hai vai Cố Nghi thả lỏng, đây là đang cảm thấy nhẹ nhõm… Vội đi như vậy à?
“Lui xuống di.”
Cố Nghi khuỵu gối nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Triệu Uyển chậm rãi một lát mới nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Đi ra khỏi Lạc Anh điện, Triệu Uyển do dự hỏi Cố Nghi: “Quý nhân, lần chuẩn bị cho trận đánh bóng này, Quý nhân có ý kiến gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-76-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi nhớ lại nội dung cuốn sách: “Ta không có, nhưng ta biết nhất định cô có. Đợi Đức Phi nương nương đưa cuốn “Hoàn kinh” đến, cô cứ chuẩn bị theo chỉ dẫn trong sách, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.” Làm sao để đảm bảo tiền đề của cốt truyện chính, là đổ trách nhiệm cho người khác!
Triệu Uyển quỳ xuống nói: “Được Quý nhân xem trọng, A Uyển cảm thấy vô cùng cảm kích.”
Cố Nghi đỡ cô ấy đứng dậy: “Không cần đa lễ, ta tin cô!” Theo cốt truyện, sau khi được sủng ái sẽ lại có một đợt trắc trở nhỏ, cô sẽ nhanh chóng vùng dậy! Tiến vào chế độ vả mặt điên cuồng!
*
“Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy ạ?” Đức phi tự tay pha trà lá tre đưa cho Tiêu Diễn, thấy hắn đang chống một tay lên tay vịn của chiếc ghế gỗ hoa lê màu vàng, dường như đang… ngẩn ngơ?
Đức phi thấy Tiêu Diễn đảo mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Trẫm chỉ đang nghĩ… Tại sao Liễu Thừa tướng lại cáo bệnh, không chịu lên triều?”
Trong lòng Đức phi trầm xuống, trên mặt mỉm cười nói: “Cha đã già rồi, mỗi khi trời trở gió lạnh thì chân liền đau nhức, mong bệ hạ đừng trách tội.”
Tiêu Diễn: “Vừa mới bổ nhiệm quan chức vào Lục bộ, Liễu Thừa tướng là trụ cột của đất nước, trẫm còn mong ông ấy chăm sóc sức khỏe thật tốt, sớm ngày đến triều.”
Đức phi cười một cách gượng gạo, nói: “Thần thiếp nhất định sẽ chuyển lời của bệ hạ đến cha.”
Trong lòng Liễu Thừa tướng dù không hài lòng về việc bổ nhiệm quan chức mới, nhưng không dám khuyên can như Tề Nhược Đường, chỉ đành cáo bệnh không lên triều.
Tiêu Diễn hôm nay đến chẳng qua là muốn nhắc nhở nhà họ Liễu, không thể học theo nhà họ Tề, lòng dạ quá tham lam.
Hắn nhấp một ngụm trà: “Kỹ năng pha trà của ái phi lại tiến bộ rồi.”
Đức phi: “Tạ bệ hạ khen ngợi.”
Tiêu Diễn uống xong chén trà liền đứng lên nói: “Trẫm phải về Thiên Lộc các đây, không ở lại nữa.”
Đức phi vội vàng đứng lên: “Bệ hạ mới chỉ uống một chén trà mà đã rời đi rồi sao ạ?”
Tiêu Diễn: “Việc trong triều phức tạp, hôm khác trẫm lại đến thăm nàng.” Nói xong liền đi về phía cửa điện.
Đức phi cảm thấy hoàng đế hôm nay khác khác, nhưng không thể nói là khác chỗ nào.
Cô ta nghiến răng, tiếp đó liền ôm lấy eo Tiêu Diễn từ phía sau.
Tiêu Diễn khựng lại, cười nói: “Sao thế?”
Đức phi mặt đỏ lên: “Thần thiếp thất lễ, chỉ là đã lâu không gặp bệ hạ. Hôm nay… mặc dù hôm nay không phải ngày lật thẻ bài… nhưng thần thiếp hy vọng bệ hạ có thể ở lại… thương xót cho thần thiếp…”