Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 65: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:46:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Uyển tự hỏi rằng cô ấy vẫn mãi không hiểu được tính cách của Cố Quý nhân. Ngày hôm đó cô là người đã thúc đẩy cô ấy vào điện phụ của Tú Di điện, cũng là người đã trách mắng cô ấy trong vườn đào.

Bây giờ lại gọi cô ấy đến thêu khăn lụa, liệu cô đang tranh sủng như Cung Tiệp dư chăng không? Hay… chỉ đơn giản là làm nhục cô ấy? Hoặc có thể trong mắt Cố Quý nhân, cô ấy chỉ là một cung nữ có ích…

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi nhìn thấy Triệu Uyển nhíu mày liền bước tới, cầm lấy chiếc khăn lụa từ tay cô ấy, sắc mặt như cứng lại.

Triệu Uyển thấp giọng hỏi: “Quý nhân muốn thêu hình gì?”

Cố Nghi chỉ vào khoảng trống phía trên hoa đỏ lá xanh: “Thêu vào đây hai con bướm…”

Triệu Uyển: “Quý nhân muốn thêu bướm màu gì?”

Cố Nghi: “Ngươi thấy nào đẹp thì làm, cứ việc thêu ở Tầm Tuyết điện, tối nay xong thì đưa cho ta.”

Triệu Uyển không dám từ chối nên đành phải ở lại.

*

Khi mặt trời lặn, Cố Nghi tính toán thời gian, sai Đào Giáp đến Hiên Vũ các tìm Cao Quý công công.

“Chỉ cần nói là mời bệ hạ tới dùng bữa tối và chơi cờ.”

Đào Giáp nhận lệnh rồi chạy nhanh đi.

Cao Quý công công nghe Đào Giáp chuyển lời, nói: “Ngươi đứng đợi một lát.” Nói xong thì lập tức tiến vào điện.

Nhưng qua một lát sau, ông ta bước ra, trên mặt tươi cười nói: “Hoàng thượng nói Quý nhân có lòng, giờ Tuất sẽ đến Tầm Tuyết điện.”

Đào Giáp mỉm cười nói: “Tạ đại ân của Cao công công.”

Cung nhân trong Tầm Tuyết điện bỗng nhiên bận rộn, cầm chân nến đi đi lại lại trong điện, bước chân tuy im lặng nhưng lại tràn đầy vui mừng.

Đèn thắp sáng rực rỡ, hương quế thoang thoảng tỏa ra từ lò trầm hương gỗ tử đàn.

Triệu Uyển cầm chiếc khăn tay đã thêu xong, trong lòng bồn chồn, đây có phải là hoàng đế sắp đến rồi không…

Liệu cô ấy có nên tiếp tục ở lại điện không…

Cố Nghi bước vào phòng khách liền nhìn thấy Triệu Uyển đang ngơ ngác ngồi trên ghế.

Cô mở miệng hỏi: “Khăn lụa thêu xong chưa?”

Triệu Uyển tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ, nói: “Bẩm Quý nhân, đã thêu xong rồi.”

Cố Nghi vui vẻ nói: “Để ta xem!”

Triệu Uyển đưa chiếc khăn thêu ra, Cố Nghi cầm lấy nhìn, con bướm được thêu màu vàng nhạt và xanh lá nhẹ nhàng bay lượn, sống động như thật, khiến bông hoa đỏ lá xanh nhìn càng khô khan hơn.

“Đẹp lắm!” Cô khen một tiếng rồi nhét chiếc khăn thêu vào trong ngực.

Triệu Uyển lí nhí nói: “Vậy… nô tì cáo lui…”

Cố Nghi gật đầu, cười nói: “Ngươi đi ra ngoài đã lâu, Cung tỷ tỷ nhất định rất lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-65-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cô không nên vội vàng.

Triệu Uyển bước ra khỏi Tầm Tuyết điện rực rỡ, cảm nhận cơn gió lạnh của đêm thu thổi vào mặt.

Trời đã trở lạnh hơn rồi.

Cô ấy quay lại liếc nhìn Tầm Tuyết điện. Trong ánh đèn ấm áp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười của cung nhân, khác hoàn toàn với màn đêm tối tăm và lạnh lẽo.

Cô ấy quấn chặt chiếc áo khoác màu tím dành cho cung nữ, bước chân ngày càng nhanh hơn.

Sau khi đi được một lúc, trước mặt xuất hiện tám cung nữ cầm đèn lồng tiến đến.

Ánh sáng khiến cô ấy hơi nheo mắt lại.

Giọng của Cao Quý công công vang lên: “Ai ở phía trước?”

Triệu Uyển mở to mắt, bước chân dừng lại, cúi người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, nô tì là cung nữ trong điện của Cung Tiệp dư.”

Tiêu Diễn mặc áo choàng màu xanh lá cây, dáng người thẳng tắp, có thể nhìn rõ khuôn mặt đang cúi xuống của cô ấy.

Lại là cung nữ này.

Hắn không nhịn được hỏi: “Tại sao ngươi lại đi ra từ Tầm Tuyết điện?”

Triệu Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Cố Quý nhân hôm nay ra lệnh cho nô tì đến Tầm Tuyết điện để thêu khăn lụa, cho nên nô tì mới đi ra từ Tầm Tuyết điện… Không ngờ sẽ đụng phải bệ hạ…”

Tiêu Diễn nghe thấy thế, khuôn mặt liền tối sầm lại.

Lại là A Uyển này, lại là cô ấy.

Cố Nghi lại nhờ thị nữ của Cung Tiệp dư thêu khăn lụa cho mình…

Đây là vì ghen tức… hay là cố ý…

Sau nhiều lần nâng đỡ cung nữ này, Tiêu Diễn cảm thấy mình không thể dùng từ “ghen tức” để suy đoán con người Cố Nghi được nữa.

Kiêu ngạo vì được ưu ái… Cô đang âm mưu giống như Cung thị, muốn lợi dụng cung nữ này để được sủng ái và giành quyền lực trong hậu cung?

Tiêu Diễn vừa nghĩ tới đây, ánh mắt rơi vào trên mặt Triệu Uyển, nhìn thấy mí mắt của cô ấy khẽ động, nhưng đôi mắt cụp xuống lại lóe lên.

Trong lòng hắn thầm khinh thường.

Như vậy thì có thể thấy việc tối hôm đó hắn gặp phải cung nữ này bên hồ suối nước nóng thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Chẳng lẽ Cố Nghi cũng giống như Cung thị, cho rằng hắn sẽ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cung nữ này ư…

Sắc mặt Tiêu Diễn càng ngày càng lạnh, hắn nhấc chân đi về phía Tầm Tuyết điện.

Cố Nghi nghe thấy cung nhân hô lên, liền đi tới cửa điện, hành lễ nói: “Tham kiến hoàng thượng!”

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi vào đôi trâm hình đôi chim uyên ương và hoa hải đường bằng ngọc bích trên tóc cô, trầm giọng nói: “Đứng dậy đi.”

Loading...