Cố Nghi nghe thế thì trái tim có hơi rung động. Tiêu Diễn nghĩ rằng cô có tâm hồn vui chơi, nhưng… đây là một cuộc trò chuyện “ông nói gà bà nói vịt” đúng nghĩa.
Niềm vui và nỗi buồn của chúng ta không thể được chia sẻ trên ván cờ của cốt truyện này được.
Cố Nghi nặn ra một nụ cười nói: “Thần thiếp cảm tạ bệ hạ.”
Ăn sáng xong, Cố Nghi trở về Tầm Tuyết điện, bắt đầu mưu tính vấn đề sống còn của mình!
Cô gọi Đào Giáp: “Đến Lạc Hà điện hỏi thử xem, ta muốn thêu một chiếc khăn tay bằng lụa, cần người có năng lực giúp ta xem thử, ta chọn A Uyển!”
Đào Giáp khó hiểu: “Nô tì có thể giúp Quý nhân xem mà! Tại sao Quý nhân lại muốn tìm người của Lạc Hà điện?”
Cố Nghi: “Triệu Uyển xuất thân từ Ti chế ti, kỹ năng thêu thùa rất giỏi. Ta muốn thêu một chiếc khăn lụa cho bệ hạ, không thể qua loa được.”
Đào Giáp gật đầu, không cam lòng nói: “Nô tì lập tức đi ngay…” Nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Nghi một mình đi tới đi lui trong điện.
Trong nguyên tác, Triệu Uyển nhận được sủng ái trong hồ suối nước nóng, mặc dù mấy chương trước đã có bước đệm là cuộc gặp gỡ lần đầu và một lần gặp tình cờ nữa, nhưng có cảm giác như Tiêu Diễn nhìn thấy sắc đẹp nên mới hành động theo bản tính.
Nhưng Cố Nghi lại cảm thấy Tiêu Diễn trước mặt mình không giống như trong sách miêu tả.
Hắn không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, ân sủng trong hậu cung có liên quan đến sự thịnh suy của tiền triều, mưa sương hay sấm sét đều nằm trong tính toán cả
Biệt cung cũng đã có cung phi, hắn không cần thiết chạm vào một nha hoàn nữa.
Cung nữ này còn là người của Cung Tiệp dư.
Phải làm sao đây!
Cô xoay chiếc túi thơm trên thắt lưng, cố gắng suy nghĩ nhưng vô ích.
*
Trong Lạc Hà điện, Cung Tiệp dư rất lo lắng. Đã ở trong biệt cung mấy ngày rồi nhưng hoàng đế chỉ đến ngồi trong điện của cô ta một lúc, uống một tách trà liền rời đi, chưa từng đến lần nào nữa, cũng chưa từng cho gọi cô ta đến Hiên Vũ các.
Cô ta vốn tưởng rằng đi cùng đến Ô Sơn thì có thể sẽ khiến cô ta bật lên các phi tần khác, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Ba ngày nữa phải hồi kinh rồi, sẽ không bao giờ có cơ hội như thế này nữa!
Hoàng đế từ trước đến nay vốn ít ân sủng, việc đứng vững trong hậu cung giống như cuộc tranh đấu trong tiền triều, dáng vẻ nôn nóng, các phe phái bảo vệ lẫn nhau, nếu không có người để dùng thì sẽ rơi vào kết cuộc bị người khác lợi dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-64-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đức phi và Thục phi đều thuộc về phe phái cũ, cô ta dựa dẫm không nổi mà cũng không thể dựa dẫm được.
Đoan phi với Kính phi thì càng giống để trang trí mà thôi.
Mặc dù Vương Tú cũng đến từ phe phái mới nhưng cũng chỉ là một người ngu ngốc.
Các Mỹ nhân và Tài nhân còn lại thì chắc hoàng đế thậm chí còn chưa bao giờ liếc nhìn lần nào.
Về phần Cố Quý nhân, tuy xuất thân chỉ là quan chức địa phương nhưng lại được sủng ái, hoàng đế hiện tại rõ ràng có ý định bổ nhiệm Cố Tri Châu. Sau này nếu nhà họ Cố vào Kinh nhậm chức, Cố Quý nhân sẽ không chỉ còn là Quý nhân nữa.
Thứ cô ta có thể kiểm soát lúc này chính là những người không còn ai nương tựa nhưng lại có tiền đồ.
Cung Tiệp dư không khỏi liếc nhìn Triệu Uyển, nhìn thấy cô ấy đứng bên cửa sổ, dáng dấp duyên dáng như cây liễu mùa xuân.
Xuân Nha vội vàng tiến vào điện, nói: “Cố Quý nhân sai người đến hỏi, muốn mời A Uyển đến Tầm Tuyết điện để giúp cô ấy xem hình thêu. Tiệp dư, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Cung Tiệp dư hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ Cố Quý nhân cũng có cùng suy nghĩ như cô ta?
Cô ta suy nghĩ rồi nói với Triệu Uyển: “A Uyển, nếu Cố Quý nhân đã có yêu cầu thì ngươi cứ đi đi, nhưng… phải đi nhanh rồi về nhanh.”
Triệu Uyển nói “Vâng”, đang định đi thì bị Cung Tiệp dư gọi lại: “Nhưng… A Uyển… ngươi hãy nhớ lấy ai mới là chủ nhân của mình.”
Mê Truyện Dịch
Trong lòng Triệu Uyển trầm xuống: “Vâng, Tiệp dư.”
*
Cố Nghi cầm chiếc khăn thêu và nhìn kỹ hơn. Cô đã thêu chiếc khăn này được hai ba ngày, kể từ khi Tiêu Diễn chê cô thờ ơ là cô đã thêu rồi.
Dựa vào kỹ năng hội họa sâu rộng và thêu thùa của mình, cô miễn cưỡng thêu một bông hoa đỏ lá xanh, kiểu có đường thêu đơn giản.
Không biết nữ chính có cứu vãn được không.
Triệu Uyển bước vào điện, ngước mắt lên nhìn thì thấy Cố Nghi đang dựa vào chiếc ghế gỗ hoa lê trong điện. Cô mặc chiếc áo màu vàng tươi, bên trong là một chiếc váy màu tím nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt hình hạnh nhân sáng ngời. Khi nhìn thấy cô ấy tới, cô cong mày lên, nói: “A Uyển đến thật đúng lúc!”
Triệu Uyển tránh ánh mắt của cô, quỳ xuống nói: “Vấn an Cố quý nhân.”
Cố Nghi: “Đứng dậy đi, nhanh lại gần nhìn xem chiếc khăn thêu này của ta đi.”