Tiêu Diễn leo lên bờ một cách nhanh nhẹn, sau đó cầm lấy chiếc áo choàng do một cung nhân khác đưa sang.
Hai người ướt như chuột lột trở về đến Hiên Vũ các.
Cố Nghi cởi quần áo ướt ra, ngâm mình trong bồn nước nóng rồi mặc quần áo mới vào.
Khi quay lại đại điện, Tiêu Diễn đã ăn mặc chỉnh tề, trên người mặc thường phục thêu hình rồng đang đứng trước bậc thang bằng ngọc, ánh mắt đã phục hồi lại vẻ xa cách như thường lệ.
Cố Nghi đứng đó, không biết phải làm sao.
Cốt truyện này ở trong sách được viết rất ngắn gọn, nói rằng là ngày giỗ của mẹ Tiêu Diễn. Hắn đến Ô Sơn, g.i.ế.c những người cũ ở biệt cung Ô Sơn đã từng đi theo Thái tử Hoành.
Cố Nghi suy nghĩ một lát, cảm thấy thân là Cố Quý nhân, cô hẳn là không biết nguyên nhân chuyện này. Cô đang định nói một câu “Bệ hạ uống trà không?”, chợt nghe Tiêu Diễn nói: “Theo trẫm đi lên đài ngoài trời xem thử.”
Cô tất nhiên đi theo.
Tiêu Diễn liếc nhìn mấy chiếc đèn trời còn sót lại dưới lan can, hỏi: “Nàng đã ước nguyện rồi à?”
Cố Nghi gật đầu nói “Ừm” một tiếng.
Tiêu Diễn nhìn thấy trên bàn có bút lông và nghiên mực, liền cầm bút lông lên giũ bớt mực, đi đến dưới lan can lấy ra một chiếc đèn trời.
Hắn cầm bút lên, đứng ngơ ra đó một lúc, cuối cùng lại không viết gì cả, thả chiếc đèn trời trống không lên trời.
Nhìn lên bầu trời đêm, những đốm sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện.
Cố Nghi nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng hơi thắt lại: “Bệ hạ…” Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô lại không thể nói ra một lời an ủi nào.
Tiêu Diễn không nói cho cô biết hôm nay là ngày giỗ của Đáp Chu, tất nhiên cô không thể nhắc tới chuyện đó.
Cố Nghi ngơ ngác đứng ở nơi đó, chỉ có thể lúc thì nhìn Tiêu Diễn, lúc lại nhìn bầu trời.
Đêm tối tĩnh lặng, gió thổi vi vu, những vì sao như những viên ngọc đính trên vải lụa.
Cô ngẩng đầu nhìn các vì sao, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi hỏi: “Bệ hạ nhìn chiếc đèn trời kia bay lên bầu trời đêm trông giống như một ngôi sao phải không?”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô, nhưng không trả lời.
Cố Nghi cười nói: “Hồi nhỏ thần thiếp từng nghe một câu chuyện, nói rằng nếu trong lòng thực sự nhớ nhung một người thì người đó sẽ hóa thành vì sao trên trời. Cho dù ngày đêm luân hồi, không thể luôn ở bên cạnh được, nhưng mỗi khi ngước nhìn bầu trời đầy sao, người trong lòng mình mong nhớ cũng đang đứng từ xa nhìn về phía này, cầu mong người có thể sống một cuộc sống đầy bình an và vui vẻ.”
Tiêu Diễn rũ mắt, nói: “Cố Nghi…”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng, yên lặng chờ đợi câu tiếp theo, nhưng lại nghe Tiêu Diễn nói: “Khổng Tử không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần…” [1]
Cố Nghi: …
Tiêu Diễn thấy cô ngơ ngác thì khẽ cười, nghiêng người lấy ra một chiếc đèn trời khác.
Cố Nghi nghiêng người nhìn sang, thấy hắn viết từng chữ: Chúc mừng sinh thần của Cố Nghi.
Sau đó lại lật sang mặt khác viết: Sống lâu trăm tuổi.
Bốn chữ thật lớn.
Cố Nghi cười nói: “Tạ bệ hạ long ân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-63-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn cười nhạt, đẩy viên gạch xanh đang đè lên dải lụa ra.
Chiếc đèn trời viết dòng chữ “Sống lâu trăm tuổi” từ từ bay lên bầu trời. Ngọn lửa cháy lập lòe trên bầu trời, bay càng ngày càng cao, biến thành một ngôi sao băng.
Khi Cố Nghi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Cô quay lại thì thấy Tiêu Diễn vẫn đang nằm trên chiếc giường thấp.
Lông mày hắn nhắm chặt, như thể đang ngủ rất sâu.
Hơi lạ.
Cố Nghi ngơ ngác nhìn hắn một hồi.
Tiêu Diễn mở mắt ra, nhìn thấy Cố Nghi đang nở nụ cười khổ.
“Cố Quý nhân đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Mới sáng sớm thức dậy mà đã chế nhạo mình rồi. Anh chàng đáng thương với đôi mắt ngấn lệ đêm qua là ai thế?
Cố Nghi cười nói: “Thần thiếp chỉ là đang nhớ bệ hạ, đang thưởng thức khuôn mặt đang ngủ của bệ hạ mà thôi.”
Tiêu Diễn: …
Tiêu Diễn xoay người đi xuống giường.
Cung nhân nghe thấy động tĩnh thì đi vào.
Cố Nghi đứng dậy, nhìn Tiêu Diễn thay quần áo, hơi do dự hỏi: “Bệ hạ dự định ở Ô Sơn bao lâu?”
Mê Truyện Dịch
“Ba ngày nữa chúng ta sẽ hồi kinh.”
Còn ba ngày nữa.
Cốt truyện về Uyển Mỹ nhân phải được hiện thực hóa trong vòng ba ngày này.
Tiêu Diễn nhận thấy phía sau yên tĩnh liền quay đầu nhìn cô thì thấy cô cúi đầu, cau mày không nói gì.
“Nếu nàng thích Ô Sơn thì năm sau chúng ta lại đến nữa.”
Cố Nghi ngước mắt lên, “Ừm” một tiếng, cũng đứng dậy khỏi giường, để cung nữ thay quần áo.
Phải làm sao đây? Sau đêm qua, liệu Tiêu Diễn có quay lại hồ suối nước nóng đó nữa không?
Nếu hắn không đi có phong danh hiệu cho Triệu Uyển nữa không?
Phải làm sao đây!
Tiêu Diễn và Cố Nghi thay quần áo, nhưng trên mặt đều không có vẻ gì là vui cả.
Thật sự thích biệt cung Ô Sơn đến vậy à? Hay là vui chơi bên ngoài cảm thấy thích thú quá nên không muốn hồi cung?
Tiêu Diễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở phía Tây kinh thành cũng có một khu vườn được xây dựng dưới chân núi, đến đó ngắm tuyết vào mùa đông cũng rất đẹp. Đợi Lục bộ được chỉnh đốn xong thì mùa đông đến đó ở một thời gian cũng là ý hay.”