Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 62: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:46:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi gật đầu, “Ừm” một tiếng rồi bước xuống sân thượng. Chiếc váy màu hồng chậm rãi lướt qua mấy bậc đá.

Cô vừa bước đi, vừa tháo chiếc trâm cài hình chim uyên ương và hải đường bằng ngọc trên búi tóc ra, đưa cho Đào Giáp nói: “Cất nó đi.”

Đào Giáp không dám nói gì, liền gói chiếc trâm cài bằng ngọc vào một chiếc khăn lụa rồi bỏ vào túi trên thắt lưng.

Cố Nghi đi được vài bước, gió mát thổi trên đầu, mùi rượu tựa hồ cũng tản đi một chút.

Đột nhiên cảm thấy bản thân hơi buồn cười.

Ngay từ đầu đây thực sự không phải là sinh nhật của cô nên không có gì phải thất vọng cả!

Hơn nữa, Tiêu Diễn là hoàng đế, hoàng bận rộn chẳng phải là chuyện rất bình thường à?

Mê Truyện Dịch

Hơn nữa cô cũng không phải nữ chính!

Chẳng lẽ ở chung với Tiêu chó một thời gian dài, cô lại sinh ra ảo tưởng không nên có hả!?

Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô sẽ vui vẻ rời cung đi làm một phú bà sống những ngày tháng hạnh phúc của mình!

Cố Nghi tự kiểm điểm lại bản thân mình, bước chân bất giác theo thói quen thường ngày của cô mà đi đến bên hồ suối nước nóng.

Cô đưa mắt nhìn kỹ hơn thì thấy một người đang ngồi trong hồ nước.

Tiêu Diễn đội mũ màu đen trên đầu, mặc đồ đen, đang nhắm mắt tựa vào bờ.

Cố Nghi không khỏi mở to mắt.

Đào Giáp phía sau kinh ngạc kêu lên: “Là bệ hạ!”

Cố Nghi lập tức quay người ra lệnh: “Mau đi tìm Cao công công đến đây!”

Đào Giáp do dự một lát, khẽ cắn môi, mắt nhìn chăm chú Tiêu Diễn, người lại không nhúc nhích.

Cố Nghi lo lắng nói: “Đi nhanh đi!”

Đào Giáp lúc này mới bừng tỉnh lại rồi nhanh chóng chạy đi.

Cố Nghi đi đến bên bờ hồ, kêu lớn: “Bệ hạ!”

Tiêu Diễn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như sóng nước.

Cố Nghi quỳ xuống, cẩn thận nhìn hắn: “Bệ hạ say rồi à?”

Quần áo của hắn đã ướt đẫm, Cố Nghi nhìn thấy trên vai hắn có vết m.á.u khô, kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ bị thương hả?”

Tiêu Diễn hơi nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Không phải m.á.u của ta.”

Cố Nghi thả lỏng vai, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Diễn đêm nay thật sự có chút kỳ lạ.

“Bệ hạ đứng dậy đi. Gió đêm lạnh lắm, đừng ngâm mình nữa.”

Tiêu Diễn đã nhận ra cô: “Cố Nghi.” Hắn đột nhiên xoay người, đối mặt với cô, từ trong nước vươn một cánh tay ra, nắm lấy cổ chân phải của Cố Nghi.

Cố Nghi khựng lại, cảnh giác nói: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”

Vừa dứt lời, một lực mạnh đã kéo cô vào hồ suối nước nóng.

“Ầm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.

Bộ quần áo dày cộp mà Cố Nghi cẩn thận mặc vào đã ướt đẫm nước, bám dính vào người cô khá nặng, như có hàng trăm cân đè lên vai cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-62-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cô tức giận nói: “Bệ hạ đừng gây chuyện nữa!”

Tiêu Diễn cười, nhìn vào đôi mắt hơi khó chịu của Cố Nghi.

Nhưng Cố Nghi lại cảm thấy trong mắt hắn lại không hề có ý cười.

Lông mi hắn khẽ chớp, trong mắt dường như có một tia nước.

Tiêu chó… khóc rồi…?

Cố Nghi bị suy nghĩ này khiến cho kinh ngạc…

Cô mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì: “Bệ hạ…”

Cốt truyện trong sách lướt nhanh qua đầu cô.

Tháng 9, biệt cung Ô Sơn, tháng 9!

Hóa ra là……

Hóa ra chính là ngày hôm nay…

Vậy mà lại trùng ngày với sinh thần của bia đỡ đạn trong sách!

Ngày giỗ của Đáp Chu…

Đáp Chu – Mẹ ruột của Tiêu Diễn, đã c.h.ế.t ngay trước mắt Tiêu Diễn.

“Tiêu Diễn…”

Lồng n.g.ự.c Cố Nghi thắt lại, ánh mắt hơi nóng, cô không khỏi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, ngón tay vuốt ve vết sẹo nông trên thái dương hắn.

“Tiêu Diễn…” Đừng buồn nữa…

Tiêu Diễn đưa tay bịt miệng cô lại: “Nàng ồn ào quá.”

Cố Nghi thấy lông mày dài của hắn hơi nhíu lại, đôi mắt hoa đào quyến rũ long lanh ánh nước.

Rõ ràng đã khóc rồi còn gì! Còn bày đặt ra vẻ cool guy nữa!

Cố Nghi gỡ bàn tay đang che miệng cô ra: “Bệ hạ…”

Vừa định nói chuyện thì Tiêu Diễn đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên môi cô, chặn miệng cô lại.

Cố Nghi giật mình, chỉ cảm thấy trên môi mềm mại như lông vũ chạm vào, trong lòng cảm thấy đau nhói, đành phải nhắm mắt lại.

Cao công công dẫn theo một hàng dài cung nhân vội vã đi đến.

Ông ta nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức dừng lại cách đó vài bước, quay người thấp giọng hô: “Cúi đầu xuống hết đi.”

Cung nhân vội vàng cúi đầu, không dám nhìn xung quanh.

Cao Quý công công liếc mắt nhìn, thấy bóng hai người tách ra, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía trước vài bước, giả vờ ho khan nói: “Bệ hạ, lão nô đã mang áo choàng đến. Đêm về sương xuống lạnh, bệ hạ và Quý nhân vẫn nên quay về điện sớm đi ạ.”

Tiêu Diễn nhìn thấy chiếc áo choàng trong tay Cao Quý, sau đó lại nhìn Cố Nghi.

Cao Quý công công lập tức nói: “Quý nhân lên trước đi ạ.”

Cố Nghi kéo bộ quần áo nặng nề của mình, được Tiêu Diễn nâng lên rồi leo lên bờ, cầm lấy chiếc áo choàng dày mà Cao Quý đưa cho.

Loading...