Chắc phải có cách nào đó để phá vỡ tình thế...
Lần đầu tiên cô không gặp nữ chính, ăn bánh vừng bị nghẹn chết.
Lần thứ hai gặp nữ chính thì bị một chậu hoa rơi trúng, chết.
Cô tóm tắt hai trải nghiệm của mình...
Chẳng lẽ độ hảo cảm chưa tăng đủ sao...
Chẳng lẽ cô phải kết nghĩa chị em với nữ chính, để hào quang của nữ chính chiếu rọi vào mình hả...
Cố Nghi ở bên này đang bận phân tích các cách để phá vỡ tình thế.
Ở bên kia, thị nữ Đào Giáp dùng cách nói của Cố Nghi để lịch sự từ chối cung nữ do Vương Quý nhân phái đến.
Cung nữ vui vẻ chạy trở lại chính điện của Tú Di điện, thì thầm vào tai Hoàng Li.
Hoàng Li nghe xong liền chế nhạo: "Gì chứ? Cố Mỹ nhân mới đến đây được mấy ngày mà đã làm bộ làm tịch như vậy rồi, không thèm coi trọng Quý nhân của chúng ta."
Nói xong liền quay người đi vào điện, thêm mắm dặm muối bẩm báo lại với Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân nhướng mày cười nhẹ: "Cố Mỹ nhân yếu ớt thật, nên đi lại nhiều hơn. Bảo cô ta hôm nay thay bổn cung đi đến Hoán y cục một chuyến đi."
Hoàng Li cúi người rời đi.
Cố Nghi đang ngồi trong điện, họa từ trên trời rơi xuống, cô vẫn nhận được tấm vải lụa màu xanh nước biển bám đầy bụi như cũ.
Cốt truyện thực sự rất ngang ngược, ha ha.
Cô tính toán thời gian, lại đến Hoán y cục đúng giờ.
Cố Nghi gặp lại Triệu Uyển lần nữa.
Lần này cô quyết tâm tăng tối đa độ hảo cảm của Triệu Uyển.
Cố Nghi đã đuổi cung nữ Đào Giáp đi từ lâu.
Cô muốn có một cuộc nói chuyện trực tiếp và chân tình với nữ chính.
Cố Nghi đưa tấm vải lụa cho cô ấy: "Sau khi giặt xong thì đem đến điện phụ của Tú Di điện... Ngươi tên gì?"
Triệu Uyển: "Nô tì tên Uyển Nhi."
Cố Nghi: "Triệu Uyển à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-6-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Triệu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc: "Tại sao Mỹ nhân lại biết nô tì họ Triệu?"
Cố Nghi thở dài, ngửa mặt nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, làm ra vẻ mặt buồn bã: "Ta thấy tướng mạo của ngươi giống một người quen cũ..." Cô dừng một chút, sau đó nói: "Ngươi... là gì của Triệu Kiệt sư phụ?"
Triệu Uyển tim đập thình thịch, quỳ xuống nói: "Mỹ nhân có thể dừng bước cùng nô tì trò chuyện một lát được không..."
Mê Truyện Dịch
Có kịch xem!
Cố Nghi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, giả vờ lau khóe mắt rồi đi theo Triệu Uyển đến con đường rợp bóng cây bên cạnh Hoán y cục.
Triệu Uyển đi được một lúc thì dừng lại.
Nơi này nằm sát hòn non bộ bằng đá trắng, vừa tránh được người khác lại còn rất yên tĩnh. Triệu Uyển chắp tay nói: "Sao Mỹ nhân lại quen biết Triệu Kiệt sư phụ?"
Cố Nghi dựa trên cốt truyện, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Khi còn nhỏ, ta đã cùng cha ta đi đến Tề Châu. Vì cơ thể yếu ớt nên ta đã dưỡng bệnh ở một biệt viện tại quận Thương ở Tề Châu, cải trang thành nam rồi vào trường và đã gặp Triệu Kiệt sư phụ. Ta rất kính trọng tính cách của sư phụ, ấn tượng vô cùng sâu sắc." Cô càng nói thì giọng điệu càng trở nên buồn bã: "Không ngờ Triệu gia lại trải qua biến cố lớn như vậy, ta tưởng tất cả con cháu của sư phụ đều đã đi khỏi đây cả rồi. Ngươi... rốt cuộc là người thế nào?"
Triệu Uyển suy nghĩ một lúc, Triệu gia thật sự đã điều hành một trường học ở quận Thương của Tề Châu mấy năm, cũng thường có những đứa trẻ từ các thân hào nông thôn của địa phương đến học, lại nhìn thấy tuổi của Cố Mỹ nhân này cũng xấp xỉ nên cô ấy lập tức tin phân nửa, chỉ nói: "Nô tì quả thực là người của Triệu gia, cha nô tì và Triệu Kiệt sư phụ là họ hàng..."
Được rồi mà... Rõ ràng là cha cô mà cứ phải nói là họ hàng mới chịu...
Cố Nghi cũng không mong nữ chính sẽ lập tức mở lòng với mình: "Thì ra là vậy..." Cô mỉm cười nói: "Triệu sư phụ có ơn dạy dỗ ta, ngươi đã là người của Triệu gia, nếu ngươi ở trong cung cần chiếu cố thì ta nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ ngươi."
Triệu Uyển chắp tay nói: "Tạ ơn đức của Mỹ nhân."
Cố Nghi không dám hành động quá vội vàng: "Nếu đã như vậy thì ta trở về Tú Di điện trước đây."
Triệu Uyển: "Cung tiễn Mỹ nhân."
Giả vờ kết bạn khó ghê!
Cố Nghi mỉm cười chậm rãi bước đi, nhưng nữ chính cũng không hề giữ cô lại.
Một ngày sau, Triệu Uyển đến đưa tấm vải lụa.
Cố Nghi giữ cô ấy lại, đi sang điện phụ hàn huyên. Cô đã cố ý chuẩn bị món mứt hồng mà nữ chính thích ăn, đặc biệt nhờ nhà bếp làm.
"Ngươi đã làm rất tốt việc của mình, ngươi cầm lấy hộp mứt hồng này về đi, ta ăn thấy ngon lắm, xem ngươi có thích không?"
Triệu Uyển không dám nhận: "Đây đều là việc nô tì nên làm, Mỹ nhân nói quá rồi."
Cố Nghi kiên trì nói: "Thưởng cho ngươi thì là của ngươi, cứ nhận đi."
Triệu Uyển cuối cùng cũng nhận.
Đến buổi tối ngày thứ ba, để không xảy ra sai sót gì, Cố Nghi đã đến ngồi thủ ở gần Hoán y cục, dự định tình cờ gặp được nữ chính, để được tắm mình trong sự quan tâm chăm sóc của nữ chính.