Tiêu Diễn nhìn đỉnh đầu đen thui của cô ấy, đôi mắt lưu ly khẽ đảo: “Sau yến tiệc Trung thu ngày hôm đó, cũng chính là ngươi… đã đưa canh giải rượu đến cho trẫm?”
Triệu Uyển lí nhí trả lời: “Đúng là nô tì.”
Tiêu Diễn cười khinh thường: “Nếu ngươi đã lập được công thì có thể lấy công chuộc tội, đứng lên đi.”
Cung Tiệp dư cầm chiếc khăn thêu, cười khúc khích hai tiếng: “Xem ra A Uyển rất có cơ duyên với bệ hạ.”
Triệu Uyển không đoán được Cung Tiệp dư đang nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt, đứng cúi thấp đầu.
Tiêu Diễn đột nhiên cảm thấy chán. Uống trà xong, hắn đứng dậy nói: “Trẫm còn việc triều chính, Tiệp dư nghỉ ngơi đi.”
Khóe môi Cung Tiệp dư khẽ động. Bệ hạ đi nhanh như vậy à? Không ở lại dùng bữa sao?
Cô ta vừa định nói liền nghe thấy tiếng sấm vang vọng khắp trời.
Tiêu Diễn nhìn ra ngoài điện, mây đen đang tụ lại, sắp đổ cơn mưa lớn.
“Đi thôi. Trước khi trời đổ mưa thì tranh thủ quay về Hiên Vũ các.”
Cung Tiệp dư không còn cách nào để khuyên được nữa, cô ta liếc nhìn Triệu Uyển nói: “A Uyển, ngươi chuẩn bị một chiếc ô đi theo tiễn bệ hạ đi.”
Cao Quý không chuẩn bị ô, lập tức nói: “Làm phiền cô nương.”
Triệu Uyển lấy một chiếc ô giấy dầu màu xanh đậm từ trong điện, đi theo hoàng đế và đoàn tùy tùng ra khỏi điện.
Vừa bước ra khỏi điện, những hạt mưa lớn rơi thành từng chùm, rơi xuống mặt đất kèm theo tiếng lộp độp.
Triệu Uyển mở chiếc ô giấy ra, bước nhanh đi theo Tiêu Diễn, cầm chiếc ô giấy dầu trong tay để che mưa cho hắn.
Mưa càng lúc càng lớn, gió mạnh từ dưới đất thổi lên, mưa xối xả xối thẳng vào mặt mọi người.
Triệu Uyển nhìn thấy phía trước của Tiêu Diễn đã dính đầy nước mưa, lí nhí nói: “Bệ hạ… tha tội, do nô tì ngu ngốc.”
Tiêu Diễn quay người liếc nhìn cô ấy, thấy cả người cô ấy đang tắm trong mưa. Mưa phùn như len lỏi, tụ lại thành từng sợi nhỏ liên tục trượt xuống má cô ấy, khiến cô ấy ướt nhẹp như chuột lột.
Hắn liếc nhìn lầu các trước mặt.
“Đến Tầm Tuyết điện trú mưa.” Nói xong, hắn bước đi càng lúc càng nhanh.
Triệu Uyển lê bàn chân bị thương cố gắng theo kịp.
Cao Quý công công bước nhanh đến Tầm Tuyết điện, truyền nói: “Hoàng đế giá đáo.”
Bên trong Tầm Tuyết điện, Đào Giáp đang lau tóc cho Cố Nghi nghe thấy vậy liền khựng lại, nói: “Quý nhân, nhanh lên, nô tì búi tóc cho người.”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nhìn bóng mưa ngoài cửa sổ nói: “Không kịp đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-57-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô đứng dậy, lấy một chiếc ô giấy dầu từ trong điện rồi bước ra ngoài.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Tiêu Diễn đang sải bước về phía mình, trên đầu hắn đã có sẵn ô giấy dầu mà cung nữ ở phía sau cầm che mưa cho.
Cô nhìn kỹ hơn thì thấy người cầm ô không ai khác chính là Triệu Uyển!
Thảo nào, cô mới thắc mắc tại sao đột nhiên trời lại mưa to như vậy!
Thì ra là vậy!
Tiêu Diễn bước lên bậc thang, có cung nhân lanh lợi đã trải khăn lụa lên từ lâu, hắn ngước mắt nhìn Cố Nghi đang cầm ô đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn mình: “Nàng đứng ngơ ra đó làm gì? Còn không mau vào điện!” Đứng ở đây chờ gió thổi à!?
Cố Nghi “Ồ” một tiếng, lập tức đi theo bước chân của hắn, không quên dặn dò cung nhân: “Làm phiền chuẩn bị một chiếc khăn cho cung nữ bị mắc mưa lau người, lại bảo người mang trà nóng đến đây.”
Triệu Uyển cầm lấy chiếc khăn cung nhân đưa tới, liếc nhìn bóng lưng Tiêu Diễn tiến vào điện với vẻ mặt phức tạp.
Bệ hạ khi đối xử với Cố Quý nhân và Cung Tiệp dư dường như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cố Nghi nhìn Tiêu Diễn cởi áo choàng bên ngoài ra rồi ngồi xuống, dùng khăn lau mặt: “Tóc bệ hạ có ướt không? Bệ hạ tháo mũ xuống trước đi.” Cô nói xong liền đi đến trước mặt Tiêu Diễn, đưa tay cởi mũ của hắn xuống
Tiêu Diễn thấy cô chưa búi tóc lên, mái tóc đen dài như thác nước, mềm mại rũ xuống sau lưng, hắn không khỏi đưa tay vuốt ve một lúc.
Mái tóc mượt mà rơi vào lòng bàn tay hắn, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Cố Nghi đảo mắt nhìn Triệu Uyển ở ngoài điện: “Hay là thần thiếp gọi người vào lau tóc cho bệ hạ nhé?”
Tiêu Diễn đưa chiếc khăn lụa trong tay cho cô: “Nàng làm đi.”
Được thôi.
Cố Nghi ngoan ngoãn nhận lấy chiếc khăn lụa, xoay người ra phía sau hắn, lau mái tóc ướt ở hai bên thái dương cho hắn.
Sắc trời dần tối, sấm sét không ngừng giáng xuống, đèn lồng trong Tầm Tuyết điện lần lượt được thắp sáng, ánh nến chiếu sáng khắp nơi.
Mưa không ngừng rơi, gió thổi vào trong điện, bây giờ đã vào thu nên không khí se lạnh.
Cố Nghi nhìn thấy tóc của Tiêu Diễn đã khô: “Bệ hạ có lạnh không? Uống một ngụm trà nóng hay gọi người mang trà gừng tới đây ạ?”
Tiêu Diễn quay đầu nhìn cô: “Trà gừng…” Sau đó lại nói: “Suối nước nóng tuy tốt nhưng không thể ngày nào cũng đến đó được.”
Được thôi.
Cố Nghi: “Thần thiếp xin nghe theo lời căn dặn của bệ hạ.”
Cô xoay người đi đến cửa điện, thấy y phục của Triệu Uyển đều ướt hết cả, bèn nói với cung nhân của Tầm Tuyết điện: “Tìm y phục mới để A Uyển thay.”