Tề Sấm nhận lấy hộp thức ăn, nói: “Đa tạ cô nương.”
Triệu Uyển mỉm cười, để lộ lúm đồng điếu trên má: “A Uyển cáo từ.”
Cố Nghi ở đằng xa dừng bước, nhìn Triệu Uyển và Tề Sấm ai đi đường nấy.
Nữ chính và nam thứ chia tay đầy lưu luyến.
Cốt truyện đang trực tuyến.
Cô vừa ra khỏi hồ suối nước nóng, vừa đi bộ không xa thì gặp phải cảnh tượng trước mặt.
Đương nhiên, cô không thể làm phiền nên chỉ có thể đứng yên.
Đám cung nữ đi theo phía sau cũng đột nhiên dừng lại.
Khi Triệu Uyển đã đi xa về hướng Lạc Hà điện, cô mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Tề Sấm đi về phía Hiên Vũ các, đang đi thì gặp cô trên một con đường hẹp.
Nhìn thấy Cố Nghi, anh ta chắp tay: “Tham kiến Cố Quý nhân.”
Cố Nghi cười: “Tề Đô lĩnh không cần đa lễ.”
Tề Sấm đứng yên, chờ cô đi ngang qua rồi mới đi tiếp.
Cố Nghi quay người lại, liếc nhìn bóng lưng của anh ta. Lưng rộng eo nhỏ, bước đi mạnh mẽ.
Tề Sấm, anh phải cố gắng lên! Tình tiết Tu La tràng sau này hoàn toàn phụ thuộc vào anh đó!
Tuy nhiên, thành thật mà nói thì tình cảm của Tề Sấm dành cho Triệu Uyển trong sách hơi ngoài ý muốn, khó giải thích được, nhưng dù sao đó cũng là hào quang của nữ chính mà.
Dựa vào mối quan hệ tay ba này, Triệu Uyển trong sách lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan mấy chục chương liền! Điều này càng thúc đẩy thêm tuyến tình cảm chính giữa nam và nữ chính.
Cố lên Tề Sấm!
Cố Nghi quay người lại, thoáng thấy một bóng người màu vàng đứng cách đó không xa.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi khoác trên mình một chiếc áo choàng lụa màu nâu bước nhanh tới, tóc mái trên trán thấm đẫm hơi nước, chứng tỏ vừa mới từ hồ nước nóng ra.
Nhưng vừa rồi cô ấy dừng bước lại, là đang nhìn Tề Sấm à?
“Tham kiến bệ hạ!”
Cố Nghi khuỵu gối được một lát, cũng không nghe hoàng đế kêu đứng dậy.
Cô hơi nhướng mày lên, lúc này mới nghe Tiêu Diễn nói: “Bình thân.”
Cố Nghi nhìn thấy một đám cung nhân đi phía sau hắn: “Bệ hạ ra ngoài đi dạo à? Thần thiếp nhìn thấy lá phong trên núi đã đỏ rực, cảnh sắc rất đẹp!”
Tiêu Diễn nói: “Trẫm sắp đi đến Lạc Hà điện gặp Cung Tiệp dư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-56-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ có tấm lòng rộng lớn, hôm qua Cung tỷ tỷ bị ngã, bệ hạ ân cần đi thăm Cung tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ rất vui!”
Quan trọng là anh còn có thể gặp nữ chính nữa!
Tiêu Diễn không nhìn cô nữa mà bước đi.
Mê Truyện Dịch
Đi được vài bước, hắn nghĩ thầm, tuy ngoài mặt cô ấy đang cười nhưng rõ ràng cô ấy đang chế nhạo Cung Tiệp dư vì sự thất lễ trước mặt hoàng đế ngày hôm qua.
Hắn cười thầm.
Cung Tiệp dư nghe thấy cung nữ tới báo rằng nửa giờ nữa hoàng đế sẽ đến Lạc Hà điện, lập tức nói với Xuân Nha: “Mau mang trâm cài tua rua bằng ngọc của ta đến đây!”
Xuân Nha lập tức đi lấy, lại mang theo mấy hộp son phấn đến: “Tiệp dư, hay là người thử loại son dưỡng màu sắc nhã nhặn và tinh tế này xem?”
Cung Tiệp dư nhận lấy, thoa nhẹ lên môi: “Màu sắc quả thực rất đẹp.”
Cô ta liếc nhìn tấm gương đồng, thấy có người đang đi tới phía sau mình.
Cung Tiệp dư quay người lại, cười nói: “A Uyển tới đúng lúc lắm.”
Triệu Uyển thấy cung nhân hành sự trong điện, liền hiểu đang xảy ra chuyện gì: “Chúc mừng Tiệp dư.”
Cung Tiệp dư nhẹ nhàng cười nói: “Hôm nay ngươi cứ ở trong điện hầu hạ trà nước đi.”
Trong lòng Triệu Uyển khẽ run lên, cô ấy quỳ xuống nói: “Nô tì tuân lệnh.”
Nửa phút sau, Tiêu Diễn bước vào Lạc Hà điện.
Cung Tiệp dư cúi đầu nói: “Bệ hạ kim an.” Trâm cài tua rua trên đầu cô ta hơi lắc lư.
“Bình thân.” Hắn vén áo choàng ngồi xuống, hỏi: “Hôm qua Tiệp dư bị dọa sợ hãi, hôm nay đã thấy khỏe hơn chưa?”
Cung Tiệp dư vẻ mặt xấu hổ: “Thần thiếp thật sự đã rất sợ, hôm qua thần thiếp đã thất lễ, mong bệ hạ tha thứ!”
Tiêu Diễn: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Tiệp dư không cần hoảng sợ.”
Triệu Uyển bưng khay trà đến bên cạnh Tiêu Diễn, tim đập nhanh hơn. Cô ấy nín thở, nói năng rõ ràng: “Bệ hạ mời dùng trà.”
Ánh mắt của Tiêu Diễn quét qua khuôn mặt của cô ấy: “Ngươi là cung nữ hôm qua phải không?”
Triệu Uyển đặt chén trà xuống, quỳ xuống nói: “Bẩm hoàng thượng, chính là nô tì.”
Ánh mắt Tiêu Diễn rơi vào mắt cá chân của cô ấy, nhìn thấy dưới tất dường như vẫn còn có một vòng gạc trắng quấn lại: “Đứng dậy đi, ngươi đã lập công.” Hắn quay người nhìn về phía Cao Quý: “Thưởng năm mươi lượng.”
Triệu Uyển hành lễ: “A Uyển tạ bệ hạ long ân.”
Tiêu Diễn nhìn cô ấy kỹ hơn, nhớ lại chuyện cũ, liền nhướng mày nói: “Trẫm đã từng gặp ngươi ở Tú Di điện chưa? Ngày đó cung nữ đưa một tấm lụa đến cho Cố Quý nhân cũng chính là ngươi?”
Cung Tiệp dư chú ý đến chữ “cũng” nhẹ nhàng mỉm cười: “Bệ hạ còn gặp A Uyển ở đâu nữa ạ?”
Trong lòng Triệu Uyển trầm xuống, quỳ xuống nói: “Bẩm bệ hạ, Tiệp dư, nô tì thực sự đã từng làm việc trong Hoán y cục, từng đưa một tấm lụa đến cho Cố Quý nhân. Đêm đó trời mưa to, Cố Quý nhân thương xót nô tì nên đã ban cho nô tì y phục mới. Nô tì có phúc đã từng ở Tây điện tham kiến bệ hạ một lần. Sau đó… ở vườn đào, nô tì đã vô tình chạm mặt bệ hạ. Mong bệ hạ tha tội.” Nói xong cô ấy liền dập trán xuống đất.