Cao Quý công công lấy tiền của người khác nên phải có trách nhiệm, mỉm cười nói: “Tay nghề thêu thùa của Tiệp dư trông có vẻ đã tiến bộ hơn rồi.”
Tiêu Diễn liếc ông ta: “Cất đi.”
Cao Quý công công lại đóng hộp gấm lại, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, hay là đến Lạc Hà điện ngồi một lát?”
Tiêu Diễn trầm ngâm: “Bữa tối truyền Cung Tiệp dư đến Hiên Vũ các.”
“Vâng.” Cao Quý khựng lại, chậm rãi nói: “Nói đến bữa tối, nghe nói ba ngày sau là sinh thần của Cố Quý nhân, cô ấy đã phái cung nữ đến hỏi xem hoàng thượng có bằng lòng cùng cô ấy ngồi uống rượu ngắm trăng trong đài ngoài trời ở phía sau Hiên Vũ các không?”
Ba ngày sau… Sinh thần của Cố Nghi?
Tiêu Diễn buông bút mực xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cố Quý nhân còn nói gì nữa không?”
Cao Quý thấy vẻ mặt của hắn, thấp giọng đáp: “Cũng không nói gì khác…” Ông ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Hôm nay sau khi Cố Quý nhân rời khỏi Hiên Vũ các thì đã đi tắm suối nước nóng.”
Tại sao người này luôn tắm suối nước nóng vào ban ngày?
Trong đầu Tiêu Diễn đột nhiên xuất hiện vài vết bớt màu đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, lập tức đổi ý: “Sai người đặt vài chiếc đèn trời trên đài ngoài trời phía sau đi.”
Nếu đã là sinh nhật thì thành toàn cho cô vậy.
“Trẫm sẽ không đi… Hầu hạ Quý nhân cho tốt là được…”
Quả nhiên không được.
Cao Quý công công gật đầu bảo vâng, vốn muốn cúi người lui ra khỏi các, nhưng lại nghiến răng, hạ quyết tâm khuyên: “Bệ hạ… Cố Quý nhân là người suy nghĩ tinh tế, tính tình trong sáng. Nếu bệ hạ từ chối đón sinh thần với cô ấy, vậy thì không phải sẽ làm tổn thương Quý nhân sao ạ? Hơn nữa, sinh thần mỗi năm chỉ có một lần, Quý nhân lại háo hức cầu xin, sao bệ hạ không uống với cô ấy một ly? Dù muộn một chút cũng không sao.” Trên mặt Cao Quý hiếm hoi hiện lên vẻ cầu xin: “Bệ hạ cũng có thể thư giãn…”
Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Tiêu Diễn sửng sốt một lát, cuối cùng nói: “Chuyện này nói sau đi, để trẫm suy nghĩ.”
Cao Quý lui ra bên ngoài Hiên Vũ các với tâm trạng nặng nề.
*
Lại nói ở bên này, khi Xuân Nha đưa khăn tay lụa xong liền vội vàng quay trở lại Lạc Hà điện.
Cung Tiệp dư đang đợi cô ấy: “Đã gặp bệ hạ chưa?”
Xuân Nha quỳ xuống nói: “Bẩm Tiệp dư, cửa Hiên Vũ các đóng lại, không thấy bệ hạ, nô tì đã đưa hộp gấm cho Cao công công.”
Cung Tiệp dư lo lắng nói: “Thế Cố Quý nhân còn ở Hiên Vũ các không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-55-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Xuân Nha lắc đầu: “Mặc dù Cố Quý nhân đã ở lại qua đêm, nhưng nghe nói rằng cô ấy đã trở lại Tầm Tuyết điện từ sớm, cung nữ còn nói đã nhìn thấy cô ấy đến hồ nước nóng để chơi đùa rồi.”
Cung Tiệp dư cắn nhẹ đôi môi hồng hào: “Nhìn không ra cô ta lại là một con hồ ly tinh! Cứ thích giả vờ ngoan ngoãn”
Xuân Nha: “Hai ngày nay, trên dưới biệt cung Ô Sơn cung có rất nhiều người đổ xô đi tới nịnh nọt Cố Quý nhân, bọn họ luôn tụ tập ở Tầm Tuyết điện!”
Cung Tiệp dư cười khinh thường: “Đám người này có nịnh nọt cô ta đến mấy thì cô ta cũng không thể đưa bọn họ hồi kinh được! Đúng là tốn công vô ích!”
Xuân Nha gật đầu: “Đúng thế. Cố Quý nhân lúc này chẳng qua chỉ là thứ mới lạ. Khi sự yêu thích cái mới qua đi rồi, thì ai mà thèm nhớ đến cô ấy chứ. Chiếc khăn lụa mà Tiệp dư thêu lần này có kỹ năng siêu phàm, nhất định có thể gây ấn tượng.”
Cung Tiệp dư mỉm cười, hỏi: “Chân A Uyển đã đỡ hơn chưa?”
“Lúc nô tì đến lấy chiếc khăn lụa đã gặp A Uyển, chân cô ấy đã đỡ nhiều rồi ạ.”
Chân của Triệu Uyển quả thực đã đỡ hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhờ lọ thuốc mà Tề Sấm để lại.
Triệu Uyển cầm chiếc bình sứ trắng còn hơn một nửa trong tay, bước ra ngoài.
Cấm quân dường như đóng quân ở phía sau biệt cung.
Triệu Uyển bước đi chậm rãi, trên tay cầm một hộp thức ăn, trong đó có chiếc bánh hoa quế thơm ngọt do chính tay cô ấy thức dậy làm sáng nay.
Đúng lúc này, ba quân sĩ tuần tra đi tới, dẫn đầu là Tề Sấm.
Triệu Uyển nói: “Tề Đô lĩnh.”
Tề Sấm nhìn thấy cô liền dừng lại, nói với thị vệ phía sau: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay.”
Anh ta nhìn Triệu Uyển: “A Uyển cô nương có chuyện gì vậy?”
Triệu Uyển đưa lại bình sứ trắng trong tay cho anh ta: “Tạ thuốc trị thương của Tề Đô lĩnh.”
Mê Truyện Dịch
Tề Sấm không nhận: “Cô nương cứ giữ đi, chỉ là một lọ thuốc trị thương thôi mà.”
Triệu Uyển cũng không miễn cưỡng nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại: “Đa tạ.” Cô ấy đưa hộp thức ăn trong tay về phía trước: “Có qua có lại, đây là đồ ăn nhẹ ta làm để bày tỏ lòng biết ơn. Hy vọng Tề Đô lĩnh không chê.”
Tề Sấm vốn không muốn nhận, nhưng khi nghe từ “chê” trong miệng cô lại có chút chói tai.
Anh ta nhìn cô ấy thật kỹ, thấy khuôn mặt cô ấy trắng bệch, đôi tay vươn ra đang run rẩy.