Nữ nhân nghe vậy, mắt liền trợn lên, giống như mất trí, rút con d.a.o găm trên n.g.ự.c ra đ.â.m về phía hắn.
Tiêu Diễn biết mình đang mơ, nhưng dường như hắn có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.
Đúng là một cơn ác mộng.
Ai đó… ai đó đến cứu hắn đi.
Cố Nghi vỗ vỗ mặt Tiêu Diễn nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì.
Mê Truyện Dịch
Cô không thể chờ được nữa! Thế là tay cô dùng lực, hung hăn nhéo má hắn một cái.
Cuối cùng Tiêu Diễn cũng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đôi mắt hạnh nhân to tròn của Cố Nghi, trong con ngươi là dáng vẻ hoảng sợ của chính mình.
Cố Nghi kinh ngạc: “Bệ hạ gặp ác mộng ư? Môi bị cắn rách luôn rồi này!”
Cô dùng tay áo trắng trơn lau cho hắn, góc áo lập tức bị nhuộm đỏ.
“Bệ hạ muốn uống nước không?”
Tiêu Diễn vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, chỉ “Ừm” một tiếng.
Cố Nghi khoác chiếc áo ngoài đang vắt trên giường vào, đi tới bàn rót cốc nước rồi đưa cho hắn.
“Bệ hạ có muốn gọi người vào không? Trà này cũng đã nguội rồi.”
Tiêu Diễn trực tiếp nắm lấy tay cô đưa đến bên miệng, uống một ngụm nước: “Không cần… Bây giờ là canh mấy rồi?”
Cố Nghi: “Trống canh thứ ba vừa đánh xong.”
Cố Nghi thấy hắn đã uống nước xong, liền đặt chiếc cốc rỗng trở lại bàn gỗ rồi quay lại giường.
Khóe mắt Tiêu Diễn đỏ ngầu, môi trắng bệch, trên má có vết hằn màu đỏ do bị cô nhéo.
Cố Nghi chột dạ nhìn hắn dùng ngón tay sờ môi, sau đó khi sờ tới vết hằn trên má do bị cô nhéo thì lông mày liền cau lại.
“Bệ hạ!” Cô lập tức nói: “Bệ hạ! Nếu không ngủ được thì để thần thiếp kể cho bệ hạ nghe một câu chuyện… Nói không chừng khi nghe xong thì bệ hạ có thể ngủ ngon!”
Tiêu Diễn thấy cô sáp đến gần, nở nụ cười nịnh nọt, con ngươi đen láy như sáng lên, lông mi chớp chớp như chiếc quạt nhỏ.
“Nàng kể đi.”
Cố Nghi giả vờ ho khan: “Chuyện kể rằng ngày xưa có một Vua sư tử. Một ngày nọ, nó có một người con trai tên là Simba…”
Tiêu Diễn nhướng mày, đây là chuyện gì vậy? Chuyện kể để dỗ dành trẻ con à?
Cố Nghi dưới ánh mắt dò xét của hắn, tiếp tục nói về Vua sư tử: “Simba còn có một người cậu tên là Sẹo Đen…”
Cô vừa nói vừa tự mình đắm chìm, giọng điệu lên xuống, vô cùng hăng say: “Không ngờ Sẹo Đen lại mưu phản, chiếm lấy Vương quốc Sư Tử, đuổi Simba còn nhỏ không nơi nương tựa rời khỏi quê hương…”
Kể được nửa câu chuyện, cô còn ngồi xuống rót cho mình một tách trà, chỉ thấy Tiêu Diễn dùng một tay chống cằm, thờ ơ nhìn cô, dường như không buồn ngủ chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-53-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Cuối cùng, Simba và những người bạn tốt của mình đã lật đổ sự thống trị của Sẹo Đen, trở về quê hương xinh đẹp và trù phú của mình.”
Cố Nghi nhấp một ngụm trà, nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã kể xong rồi.”
Tiêu Diễn nghe xong, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ đưa tay gõ nhẹ vào trán cô: “Nói năng lung tung.”
Cố Nghi bị hắn chạm vào, thuận thế ngẩng đầu lên, thầm nghĩ:
Đây không phải là sự trả thù của hoàng tử trong thế giới động vật sao, Simba không giống anh à?
Anh không thấy là tôi đang thật lòng muốn cổ vũ anh, an ủi anh à?
Cô không nhịn được mà tức giận trừng mắt.
Tiêu Diễn cảm thấy buồn cười trước biểu cảm thẳng thắn quá mức của cô: “Cố Nghi, nàng đã thất lễ ở trước mặt hoàng đế rồi…”
Cố Nghi biết co biết duỗi. Cô nhìn vào mắt Tiêu Diễn, cung kính nói: “Bệ hạ tha tội, thần thiếp không dám nữa.”
Tiêu Diễn thở dài, đột nhiên đưa tay ôm Cố Nghi vào lòng: “Nàng ồn ào quá, ngủ đi.”
Tóc cô xõa xuống bên má, hơi ngứa.
Nhưng Cố Nghi ở trong lòng hắn lại giống như một cái lò nhỏ ấm áp đang áp sát vào n.g.ự.c hắn.
Dường như cũng không trống vắng và khó chịu đến vậy.
Cố Nghi hơi sửng sốt: “Bệ hạ, vừa rồi lúc bệ hạ gặp ác mộng, còn giơ tay lên nữa. Lúc này bệ hạ đang ôm thần thiếp, bệ hạ có thể đảm bảo lát nữa sẽ không động tay động chân không?”
Tiêu Diễn: …
Trời sáng.
Không có Cao Quý công công nhắc nhở thời gian lên triều, Cố Nghi ngủ thẳng cẳng, đến lúc tỉnh lại thì đã gần giữa trưa.
Vị trí bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng Tiêu Diễn từ lâu.
Cô dụi mắt, vừa quay người lại thì Đào Giáp đang đứng ngoài màn trướng nói: “Quý nhân tỉnh rồi ạ?”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng, nói: “Mặc quần áo vào, chúng ta quay lại Tầm Tuyết điện.” Đường đường ở trong Hiên Vũ các mà cô lại dám ngủ nướng, cô cũng to gan ghê!
Đào Giáp gật đầu nói: “Nô tì đã chuẩn bị xong quần áo mới rồi, Quý nhân uống xong canh an thần rồi hãy thay.”
Cố Nghi nghĩ tới vị đắng, uể oải nói: “Mau mang tới đây, đánh nhanh thắng nhanh!”
Đào Giáp đưa bát thuốc còn nóng hổi cho cô, Cố Nghi nhấp một ngụm, khiến cô rùng mình.
“Đi thôi.”
Trong lúc Đào Giáp theo Cố Nghi trở lại Tầm Tuyết điện, cô ấy mở miệng hỏi: “Sinh thần của Quý nhân sắp đến rồi, hôm đó Quý nhân muốn tổ chức thế nào ạ?”