Tề Sấm: “Đóng quân ở bên ngoài thì đương nhiên là vậy rồi.”
Đào Giáp từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn lụa: “Đây, lúc ta ngồi trên xe ngựa cảm thấy buồn chán nên đã thêu đó, tặng cho Tề Sấm ca ca.”
Tề Sấm nhìn thấy bông sen xanh ngát thêu trên khăn lụa liền dời tầm mắt đi: “Ta không cần đồ của nữ nhân.”
Đào Giáp không vui nói: “Mấy thứ trước đây huynh cướp của ta đều không phải là đồ của nữ nhân à? Có gì khác với chiếc khăn lụa này đâu?”
Tề Sấm thẹn đỏ cả mặt: “Trước đây còn trẻ, ngu dốt.”
Đào Giáp cất chiếc khăn lụa, nói: “Nếu huynh không cần thì ta sẽ tặng cho Quý nhân của bọn ta!”
Tề Sấm ngước mắt lên, cẩn thận nhìn cô ấy: “Sao muội lại muốn đi theo Cố Quý nhân? Ở Ti uyển ti [1] không tốt sao?”
Đào Giáp nghiêng đầu nói: “Ti uyển ti có gì tốt! Suốt ngày hoa quả lá cây, cực kỳ nhàm chán! Quý nhân của bọn ta tính tình nhân hậu, lại được sủng ái mới là chỗ tốt!”
Tề Sấm nhíu mày, im lặng một lát.
“Muội tám tuổi vào cung, đến nay đã mười năm rồi. Nữ quan đều có cấp bậc, vinh nhục đều gắn liền với chính mình, nhưng nếu muội đi theo Cố Quý nhân thì vinh nhục của muội sẽ gắn liền với người đó…”
Mê Truyện Dịch
Anh ta ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Đào Giáp, chậm rãi hỏi: “Đào Giáp… tại sao muội lại đi theo Cố Quý nhân?”
Nghe vậy, Đào Giáp tức giận vỗ lên chiếc áo giáp bạc trên n.g.ự.c anh ta: “Tề Sấm ca ca hung dữ với ta làm gì! Ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa!”
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Trăng treo trên cành, mây bay lơ lửng che lấp vầng trăng tạo ra ánh sáng mờ nhạt.
Cố Nghi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên bàn xem tấu chương, thấy hắn vẫn đang cắm đầu xem vô cùng chăm chú. Sau đó cô lại nhìn về phía Cao công công đang đứng trong Hiên Vũ các, Cao công công cảm nhận được ánh mắt của cô.
Cố Nghi chỉ vào bản thân mình đang viết thư pháp vì buồn chán.
Cao Quý công công biết ý, giả vờ ho khan: “Bệ hạ, đã qua giờ Hợi rồi.”
Tiêu Diễn ngước mắt nhìn Cố Nghi, Cố Nghi lập tức cầm cốc lên, giả vờ đang uống trà.
Tiêu Diễn: “Hầu hạ tắm rửa đi.”
Cao Quý công công thấy bầu không khí rất tốt, nhân cơ hội đề nghị: “Sao tối nay bệ hạ không thử đi tắm suối nước nóng đi ạ?”
Cố Nghi giật mình. Chẳng lẽ cốt truyện là vào tối nay?
Tiêu Diễn đảo mắt liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, gật đầu nói: “Nếu Cố Quý nhân đã thích hồ nước nóng đó đến vậy, đến đó tắm thì thế nào?” Hắn nói xong liền nhìn Cố Nghi.
Cố Nghi nuốt trà, giả vờ bình tĩnh.
Không phải chứ, lỡ như nữ chính thực sự ở trong hồ thì chẳng lẽ cô phải đứng đó nhìn bọn họ chấm mút này kia à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-51-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Chuyện này có thực sự ổn không đấy?
Cô khổ quá mà…
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi ngơ ra, không trả lời lại, hắn liền nói: “Nếu vậy thì được, đi đến suối nước nóng đi.”
Cố Nghi quyết định giãy giụa: “Thần thiếp vẫn nên tắm nước nóng ở trong điện thôi ạ. Màn đêm buông xuống, ngoài điện gió lạnh trên núi thổi, thần thiếp lo rằng…”
“Tri kỷ” Cao Quý công công không hiểu ý liền ngắt lời cô: “Quý nhân không cần lo lắng, tự cung nữ sẽ lo liệu. Gió lạnh trên núi không thể thổi đến Quý nhân được đâu.”
Được thôi. Cố Nghi: “Vậy để thần thiếp bảo cung nhân đến Tầm Tuyết điện lấy quần áo đã.”
Cung nhân nhận lệnh rời đi, đi nhanh về cũng nhanh.
Cố Nghi mặc “bộ đồ bơi” của mình vào, sau đó mặc quần áo và khoác áo choàng rồi ngồi lên chiếc kiệu mềm mại do Cao Quý công công sai người chuẩn bị sẵn.
Vốn dĩ Cố Nghi cứ nghĩ xem như đi bơi với Tiêu Diễn thôi, cảm thấy đã bình tĩnh và thoải mái hơn rồi.
Tuy nhiên, sau khi ngồi lên chiếc kiệu, cô liền nhìn thấy một cuốn sổ tay về sinh lý sức khỏe vệ sinh bên cạnh chỗ để tay trên kiệu. Hình ảnh vô cùng chi tiết, bối cảnh là ở dưới nước…
Cố Nghi như ngồi trên kim châm, mặt nóng bừng.
Chợt nhớ ra nữ chính cũng có thể xuất hiện.
Cô cảm thấy bây giờ, vào thời điểm này, việc quay trở lại ngày 15 tháng 6 cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn lắm.
Đến đi, ngay bây giờ!
Tiếc là ánh sáng trắng quen thuộc lại không xuất hiện.
Tuy nhiên điều khiến cô thở phào nhẹ nhõm là sau khi cô xuống kiệu, cung nhân liền khiêng kiệu lùi ra xa.
Tiêu Diễn với mái tóc búi cao đã bước vào bể bơi.
Sương trắng lập lòe, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy rõ ràng là khuôn mặt của hắn, đôi mắt hắn đang nhìn cô chăm chú.
Cố Nghi vô cùng căng thẳng, nhịp tim càng ngày càng nhanh, dường như vang vọng bên tai.
Cô nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nữ chính đâu.
Cô nhắm mắt lại, nghiến răng, cởi áo choàng và áo ngoài rồi bước vào suối nước nóng trong bộ đồ bơi.
Cô cố gắng hết sức ngâm mình xuống hồ, chỉ để lại phần đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Cô ngồi ở một đầu hồ, Tiêu Diễn ngồi ở đầu bên kia.