Triệu Uyển hai má hơi nóng, cô ấy bám vào vai Tề Sấm để đứng lên, cúi đầu hành lễ với Tiêu Diễn: “Bệ hạ long ân.” Sau đó lại nói với Tề Sấm: “Đa tạ Tề quân sĩ.”
Tề Sấm nhận ra cô ấy, chính là cung nữ mà anh ta đã gặp ở hồ suối nước nóng tối qua.
Anh ta dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói: “Cô nương không cần đa lễ.”
Triệu Uyển cẩn thận nhoài người nằm lên lưng của anh ta.
Vì thế, Cố Nghi nhìn thấy Cung Quý nhân ngồi kiệu, còn Tề Sấm cõng Triệu Uyển đi xuống núi.
Cốt truyện này… phải nói thế nào đây?
Có vẻ như lại chẳng to tát lắm…
Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi bày ra vẻ mặt phức tạp nhìn đám người xuống núi, liền nói: “Đi thôi, tiếp tục lên núi.”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh núi có vẻ còn rất xa, liền thăm dò hỏi: “Bệ hạ, hôm nay phải leo lên đỉnh núi sao ạ?”
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn: “Nếu đã đến rồi thì đương nhiên sẽ vậy.”
Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ anh minh!” Được thôi.
Tốc độ của Tiêu Diễn rất nhanh, Cố Nghi vất vả mới theo kịp.
Cô leo được một lúc liền cởi chiếc áo choàng màu chàm ra.
Tiêu Diễn quay lại nhìn cô với đôi má đỏ bừng leo lên núi, hỏi: “Nghe nói lúc sáng nàng đã đi đến suối nước nóng?”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn đã dừng lại, vẻ mặt vẫn như thường, hình như cũng không đổ mồ hôi: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp quả thực đã đến đó. Hồ nước đó rất tuyệt!” Cô lại nghĩ đến cốt truyện, khuyên nói: “Bệ hạ cũng nên đi đến đó ngâm mình, rất tốt để thư giãn đầu óc và giảm thiểu mệt mỏi!”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.
Hai người đứng trên con đường trong rừng, cung nhân đưa cho bọn họ một túi nước.
Cố Nghi nhấp một ngụm, cảm thấy cổ họng mát lạnh.
Tiêu Diễn thấy cô đã bình tĩnh lại, bắt đầu leo lên tiếp.
Đột nhiên trong không trung truyền đến tiếng đại bàng kêu.
Một con đại bàng đầu trắng cánh đen bay vút qua.
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thấy con đại bàng đen đang lao xuống, hướng thẳng về phía Tiêu Diễn.
Cô không khỏi hét lên: “Cẩn thận!”
Nhưng cung nhân xung quanh lại không hề di chuyển, chỉ thấy lúc đại bàng đen sắp tiếp đất, nó bay thành một vòng tròn và dừng lại trên cành cây gần Tiêu Diễn nhất.
Lúc này Cố Nghi mới nhìn rõ trên móng vuốt của nó có buộc một ống tre đựng thư.
Tiêu Diễn đưa tay cởi ống tre, bỏ lá thư vào ngực.
Cố Nghi nhìn thấy con đại bàng đen vỗ cánh bay đi, mà Tiêu Diễn thì đang nhìn cô, như thể đang đợi cô đặt câu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-49-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nhưng Cố Nghi biết rõ không nên hỏi những câu không nên hỏi.
Thế là cô lại trở thành cô gái làm tròn bổn phận với nụ cười giả tạo.
Tiêu Diễn cười nhẹ rồi tiếp tục leo lên.
Leo lên cầu thang hơn một canh giờ, cuối cùng họ cũng đến được đỉnh núi Ô Sơn.
Ánh nắng vàng óng của buổi trưa tràn ngập đỉnh núi.
Cố Nghi toát mồ hôi, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngắm nhìn những đám mây bay lơ lửng bên dưới núi, ánh nắng chiếu rọi núi rừng, cây xanh mênh m.ô.n.g bát ngát.
Cô không khỏi thở dài: “Đây là lần đầu tiên thần thiếp đến biệt cung ở Ô Sơn, không ngờ phong cảnh lại đẹp không sao tả xiết như lời đồn!”
Tiêu Diễn nhìn thấy mái hiên ngói đỏ ẩn hiện giữa đồi xanh.
Biệt cung Ô Sơn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây.
Nơi này vốn là biệt viện của Thái tử Hoành, hắn không có tư cách đặt chân tới đây.
Kẻ thắng là vua, kẻ thua đã được định sẵn chỉ còn là nắm đất vàng mà thôi.
Nhưng kẻ thắng cuối cùng thì được gì cơ chứ?
Cố Nghi theo bản năng cảm nhận được hơi thở người lạ chớ đến gần trên người Tiêu Diễn, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thị vệ cùng cung nhân đi theo đều lùi lại mấy bước, hai người bọn họ đứng trước vách đá hồi lâu, tận hưởng gió núi.
Cao Quý công công giả vờ ho khan một tiếng, nhận lấy hộp thức ăn, tiến lên hai bước, khom người nói: “Bệ hạ leo núi cũng đã mệt rồi, có muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không ạ?”
Cố Nghi liếc nhìn Cao Quý công công với vẻ tán thưởng.
Gan big thế!
Cao Quý thấy hoàng đế quay đầu lại, vì thế ông ta mỉm cười nói: “Trong hộp thức ăn này có bánh hoa quế do Cung Tiệp dư làm. Bệ hạ có muốn nếm thử không ạ?” Cao Quý nói xong liền nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi hiểu ý nói: “Trông ngon quá, bệ hạ nếm thử xem?”
Tiêu Diễn gắp một miếng lên nếm thử: “Không tệ.” Hắn quay sang Cố Nghi: “Cố Quý nhân cũng nếm thử xem?”
Cố Nghi mạnh dạn đưa tay lấy một miếng: “Tạ bệ hạ ban thưởng.” Cô thật sự bắt đầu ăn.
Tiêu Diễn thấy cô ăn một cách vô cùng bình tĩnh, liền hơi không vui: “Cố Quý nhân tại yến tiệc Trung thu không có tài nghệ thể hiện, đến biệt cung rồi cũng không có kỹ thuật gì để biểu diễn à?”
Cố Nghi nuốt chiếc bánh hoa quế xong chợt nhận ra rằng đây là thời điểm quan trọng để cạnh tranh ngang hàng.
“Thần thiếp ngu dốt. Bệ hạ nói đúng, thần thiếp nhất định sẽ tự suy ngẫm. Ngày mai… ngày mai thần thiếp sẽ cùng bệ hạ đánh cờ nhé? Hay đưa canh? Bệ hạ thích ăn gì? Thần thiếp có thể học.”