Triệu Uyển lúc này sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người đang đứng trên đình đón gió.
Cố Quý nhân?
Cô ấy nhất thời không biết nên đi tới hay lùi lại, nhưng trong nháy mắt, liền nhìn thấy một thái giám mặc áo xanh cỏ thêu bổ tử cá bay đang đi về phía cô ấy.
Cô ấy lập tức cúi người nói: “Tham kiến Cao công công.”
Cao Quý thấy cô ấy mặc bộ y phục cung nữ cấp một, hỏi: “Nghe rõ lời căn dặn của Cố Quý nhân chưa? Ngươi mau đi đến ngự phòng ở tiền điện mang một bát canh giải rượu đến đây. Dùng chiếc cốc tròn, đừng làm đổ ra!”
Triệu Uyển vội vàng chạy đi, đoán được người trong đình.
A Diễn.
Sau khi Cố Nghi hét lên, cô thấy Triệu Uyển thực sự nhận lệnh rời đi.
Trong lòng kích động, cốt truyện lại bị mình lấp đầy lần nữa!
Cô vui vẻ nói: “Bệ hạ, lát nữa canh giải rượu được mang đến, bệ hạ uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
Tiêu Diễn ngước mắt lên, nhìn lớp phấn mỏng trên má cô, đột nhiên cười ra tiếng: “Khanh khanh [1], nàng quan tâm trẫm như vậy, trẫm nên ban thưởng cho nàng như thế nào đây?”
Cố Nghi nghe vậy là biết hắn đã say ngà ngà, lắc đầu nói: “Không dám, không dám, quan tâm bệ hạ là bổn phận của thần thiếp.”
Tiêu Diễn đưa tay vuốt ve gò má của cô, làn da bị hắn chạm vào nóng bừng: “Vậy tại sao nàng lại đỏ mặt?”
Toàn thân Cố Nghi cứng đờ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Mình sẽ g.i.ế.c Tiêu chó!
Tiêu Diễn nhìn cô ngơ ngác liền cười ra tiếng.
Khi Cao Quý công công đi lên bậc thang của đình đón gió thì nghe thấy tiếng cười của hoàng đế, bất chợt dừng bước chân lại.
Cung nhân phía sau không kịp dừng lại nên đã đụng phải lưng ông ta: “Cao công công!”
Cao Quý quay lại ra hiệu bảo cậu ta im lặng.
Hoàng đế đã lâu không say, cũng đã lâu không cười ra tiếng như vậy rồi.
Một lúc sau, Triệu Uyển bưng canh giải rượu tới.
Cô vững bước đi lên đình đón gió, quỳ xuống, giơ cao khay lên trên: “Bệ hạ mời dùng.”
Cao Quý công công dùng cây kim bạc thử độc trước, sau đó Tiêu Diễn mới cầm lấy uống một ngụm.
Cố Nghi nhìn thấy nam nữ chính gặp lại nhau, trong lòng liền nhẹ nhõm.
Tiêu Diễn lúc này thật sự đã say rồi, nhìn thấy cung nữ xinh đẹp thế này khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.
Sau đó có thể xà nẹo với nhau, chấm mút này kia.
Tiêu Diễn uống canh giải rượu xong, lại nhìn thấy Cố Nghi đứng ở một bên với vẻ mặt ngơ ngác, hắn nói với Cao Quý: “Cố Quý nhân buồn ngủ rồi, giá đáo đến Hà Lạc điện.”
Cố Nghi: …Cũng được thôi.
Đào Giáp ở Hà Lạc điện đã nhận được thông báo từ trước của cung nhân, đã chuẩn bị nước nóng sẵn trong điện.
Nhìn thấy Cố Nghi trở về điện, cung nữ nhanh chóng hầu hạ cô tắm rửa.
Cố Nghi tắm rửa xong liền đi vào tẩm điện. Tiêu Diễn đã thay y phục ngồi trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-43-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đôi mắt hắn trong veo, đã bớt say hơn một ít.
Cố Nghi lên giường, đang định ôn lại màn trình diễn tuyệt vời của điệu nhảy Phi Thiên hôm nay để củng cố cốt truyện, nhưng đã bị Tiêu Diễn đè xuống.
*
Đúng giờ Mão, Cao Quý công công đến báo giờ.
“Bệ hạ, đã đến giờ rồi.”
Chỉ nghe thấy hoàng thượng “Ừ” một tiếng.
Khi cung nhân bước vào điện, họ vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, nhưng lại không dám nhìn xung quanh.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn tắm rửa xong, tinh thần phấn khởi đi thượng triều.
Cố Nghi hai mắt thâm đen, vừa mở mắt liền nhìn thấy Đào Giáp đã đứng bên ngoài màn trướng.
“Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Gần tới giờ Ngọ rồi ạ.”
Cố Nghi ngồi dậy: “Bệ hạ, ngài có để lại thuốc an thần không?”
Đào Giáp: “Trên bếp vẫn còn đang nóng ạ, nô tì sẽ mang lên ngay.”
Cố Nghi mặc áo trong vào, cầm bát thuốc uống một ngụm.
Đào Giáp lại đưa mứt hoa quả cho cô rồi nói: “Bệ hạ thương yêu Quý nhân, lúc nào cũng để lại thuốc an thần.”
Cố Nghi nhai mứt hoa quả, vị đắng trong miệng trở nên nhạt đi.
Thuốc an thần, ha ha.
Nhưng cũng tốt.
“Chuẩn bị nước nóng, ta đi ngâm mình.”
Qua một lúc sau, cung nữ đã chuẩn bị xong nước nóng.
Cố Nghi đứng dậy, chân cô thật sự rất mỏi.
Mình sẽ g.i.ế.c Tiêu chó!
Sau giờ Ngọ, Cung Quý nhân của Trích Phương điện và Vương Quý nhân của Tú Di điện đều nhận được thánh chỉ thăng làm Cung Tiệp dư và Vương Tiệp dư.
Tất nhiên có người vui, có người buồn.
Cung Tiệp dư thưởng lớn cho cung nữ của Trích Phương điện, đặc biệt gọi Triệu Uyển đến: “A Uyển có công lớn, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Triệu Uyển cúi người: “Tạ Tiệp dư.”
Cung Tiệp dư thưởng cho cô ấy một cây trâm màu trắng: “Ngươi thông minh lanh lợi, chỉ trong một ngày đã có thể nhảy hoàn hảo điệu múa Phi Thiên. Tương lai sau này cũng khó nói đấy.”
Triệu Uyển đưa tay nhận lấy cây trâm màu trắng, nói: “Tiệp dư quá khen.”
Mọi người trên đời này đều muốn một thứ gì đó, điều mà Cung Tiệp dư nhìn thấy trong mắt Triệu Uyển là cô ấy cũng có thứ mình muốn.
Đôi môi đỏ mọng của Cung Tiệp dư hơi cong lên: “Sau này bệ hạ đến thăm Trích Phương điện thì A Uyển sẽ đến bên cạnh hầu hạ.”