Giờ Tuất, bóng trăng dần xuất hiện.
Yến tiệc Trung thu được tổ chức bên trong ngự hoa viên, trong vườn có một đình lộng gió, cao mấy thước, gọi là Quan Nguyệt đài.
Bên dưới Quan Nguyệt đài, hoàng đế ngồi ở giữa, vì trong cung không có hoàng hậu nên vị trí bên cạnh để trống.
Ngồi bên dưới hắn đều là đại thần trong nội các.
Mê Truyện Dịch
Xa hơn một chút là tứ phi Thục phi, Đức phi, Kính phi và Đoan phi, còn vòng phía sau nữa là các Quý nhân, Mỹ nhân và Tài nhân.
Tiếp đến là người nhà của đại thần.
Mọi người ngồi vây quanh sân khấu ngoài trời hình tròn được dựng lên trong vườn.
Cố Nghi nhìn thấy sân khấu ở rất xa, từ góc độ này, cho dù Triệu Uyển có giả làm Cung Quý nhân, đội vải voan xanh trên đầu nhảy múa, cách xa như vậy cũng không thể phân biệt được là ai!
Cốt truyện đáng tin cậy!
Cô nhấp một ngụm rượu hoa, vị ngọt trong miệng, trôi xuống cổ họng thì hơi cay. Cô không dám uống nữa mà ăn một miếng bánh trung thu nhỏ nhân đậu.
Ngọt nhưng không béo, thơm ngon.
Cô vừa nhai bánh trung thu vừa đưa mắt tìm Tề Mỹ nhân, may mà Tề Mỹ nhân cách cô không xa, nhưng cô ấy đang cúi đầu xuống nên không cảm nhận được ánh mắt của cô.
Cố Nghi đưa mắt nhìn người trong hậu cung.
Trong cung không có thái hậu, chỉ có mấy thái phi, nhưng thái phi đều tự xin vào đạo quán, trong cung chỉ còn lại duy nhất có Lưu thái phi.
Tuy nhiên, cô không nhìn thấy một người phụ nữ nào mặc trang phục trong cung có tuổi và cấp bậc tương đương, nên đành phải nhìn người tứ phi trên đầu cài mười chiếc trâm cách đó không xa.
Hai vị phi là Đoan phi và Kính phi là người lớn tuổi nhất, một người họ Bạch và người kia họ Đường. Hai người họ đều không xuất thân từ gia đình quý tộc, đều là người cũ trong Vương phủ trước khi Tiêu Diễn lên ngôi. Cố Nghi chưa bao giờ tiếp xúc với họ, tạm thời không phân biệt được bóng lưng ai là ai.
Nhưng Thục phi, Cố Nghi vừa nhìn liền có thể nhận ra. Khi cô mới cuyên đến đây, cách bóng hình của ma ma dạy học, cô đã nhìn thấy Thục phi cao quý.
Cô nhìn kỹ thì thấy mày như rặng núi xa, làn da như hoa đào đang mỉm cười.
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của triều đại Đại Mạc.
Tiếc là… đã yêu một người lẽ ra không nên yêu, haiz.
Người ngồi gần hoàng đế nhất là Đức phi, họ Liễu, tên là Phiêu Phiêu. Cô ta là nữ chính thứ hai vô cùng nghiêm túc trong sách.
Khác với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thục phi, Liễu Phiêu Phiêu là một thiếu nữ xinh đẹp trong một gia đình bình thường, con một trong nhà, yêu nam chính nhưng không thể có được, cuối cùng lại bị ánh hào quang của nữ chính đàn áp.
Tại đây xin được thắp một ngọn nến cho cô ta.
Cố Nghi nhìn về phía tứ phi, ánh mắt không tránh khỏi rơi vào Tiêu Diễn. Cô nhìn thấy hắn mặc triều phục màu vàng, trên đầu đội vương miện màu đen, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của cô.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi không gặp Tiêu Diễn, kể từ lần đi đến vườn đào hôm nọ. Tiêu Diễn bận tuyển chọn quan lại, nửa tháng nay cũng chưa đặt chân vào hậu cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-40-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi mỉm cười.
Hôm nay cũng là một cô gái có nụ cười giả tạo xứng đáng với chức vụ.
Tiêu Diễn thờ ơ quay mặt lại.
Hắn nhớ lại lời cung nhân nói tối nay Cố Quý nhân của Hà Lạc điện không có tài nghệ nào để biểu diễn cả.
Đúng là kém cỏi.
Tùng tùng tùng.
Sau vài nhịp trống, đào kép bắt đầu hợp tấu.
Cố Nghi bắt đầu xem tiết mục một cách vô cùng hứng thú.
Châu Mỹ nhân biểu diễn một điệu nhảy, Trần Mỹ nhân cũng biểu diễn một điệu nhảy.
Hai người bọn họ đều có vóc người cao ráo, một người mặc đồ xanh, một người mặc đồ đỏ.
Bọn họ nhảy rất giỏi nhưng Tiêu Diễn lại không nói thưởng.
Điền Quý nhân biểu diễn thư pháp trực tiếp, nét bút phong lưu phóng khoáng, nhưng Tiêu Diễn vẫn không nói thưởng.
Vương Quý nhân mặc váy xanh, biểu diễn tài nghệ là đánh đàn. Cô ta đàn khúc Cao Sơn Lưu Thủy.
Khi kết thúc, Tiêu Diễn cuối cùng cũng nói: “Thưởng.”
Vương Quý nhân nói tạ bệ hạ long ân rồi bước xuống sân khấu. Bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua, vài đám mây trôi đến che khuất vầng trăng treo cao trên đầu, cắt đứt ánh trăng.
Trong ánh sáng lờ mờ, Vương Quý Nhân nhìn thấy các vũ công che mặt bằng vải voan xanh bước lên sân khấu.
Cung Quý nhân mà cũng có thể khiêu vũ à! Nực cười!
Cứ chờ cô ta tự làm xấu mặt mình đi!
Tùng, lại có tiếng trống nữa.
Chín cọc bằng gỗ hoa mai được dựng trên sân khấu.
Đến rồi!
Cố Nghi không khỏi ngồi thẳng dậy, nhìn thấy bóng người uyển chuyển nhảy lên cột gỗ trên bục tròn, ngón chân nhẹ tênh, nhảy múa xung quanh.
Chiếc váy nghê thường trên người cô ấy phản chiếu ánh trăng, ánh sáng rực rỡ.
Dưới sân khấu, Vương Quý nhân tức giận đến mức nghiến răng. Chuyện gì thế này? Cung Nguyệt Cầm vẫn có thể nhảy điệu Phi Thiên c.h.ế.t tiệt này nữa à?!