Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi dừng động tác lại nhìn hắn: “Vậy… cũng được.”
Cung nhân hô: “Giá đáo đến ngự hoa viên.”
Ao cá to trong ngự hoa viên vẫn còn in rõ trong ký ức Cố Nghi.
Cao Quý công công dẫn cô vào đình bên hồ ngắm cá.
Cố Nghi tung một nắm thức ăn cho cá, vươn cổ ra nhìn hàng trăm con cá chép đang tranh giành trong hồ lớn.
Nhiều cá nhưng có ít thức ăn, trận chiến này hơi đáng sợ.
Cô cho cá ăn xong liền phủi tay rồi nói: “Bệ hạ, chúng ta đi đến vườn đào đi dạo đi.”
Vườn đào trong ngự hoa viên đương nhiên là một nơi mà nhân vật nam nữ chính trong sách gặp nhau.
Cây đào trong vườn đều đã ra trái, nhuộm hồng cả góc vườn. Cố Nghi hưng phấn cầm lấy giỏ tre cung nhân đưa tới, bắt đầu hái đào.
Tiêu Diễn mặc triều phục, có hơi bất tiện nên chỉ đi theo Cố Nghi vào sâu trong rừng.
Hắn nhìn thấy cô nhón chân lên để hái đào, tay áo rộng trượt xuống để lộ cổ tay thon thả.
Mê Truyện Dịch
Tiếc là quả đào đang treo trên đầu cành, cô không thể với tới được.
Nếu như là mỹ nhân khác trong cung, tất nhiên phong thái yêu kiều, nếu không chạm được đến quả đào trên cành thì chắc chắn sẽ quay lại nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương.
Tiêu Diễn đang chờ cô nhờ vả, nhưng Cố Nghi cũng không quay đầu lại nhìn hắn, mà lắc mạnh cây đào giống như đang bứt hành lá trên đất, khiến cành lá xào xạc, quả đào trên cao lộp độp rơi xuống.
Cô “A” một tiếng, vui vẻ nhặt lên rồi bỏ vào giỏ tre.
Lúc này cô dường như mới nhớ tới quay người nhìn hắn, đưa giỏ tre về phía trước như muốn khoe khoang: “Bệ hạ nhìn xem!”
Tiêu Diễn: …
Cao Quý công công cười nói: “Quý nhân quả nhiên thích hái đào, ha ha.”
Đoàn người lại đi về phía trước được một lúc thì bên tai nghe thấy một giọng hát trong trẻo, truyền tới từ bên rừng đào.
“Trong vườn có đào, thật là thơm ngon. Lòng đầy nỗi buồn, tôi liền hát lên. Người không hiểu nỗi đau của tôi sẽ nói tôi là kẻ mọt sách tỏ vẻ thanh cao…”
Bài hát tên là “Đào trong vườn”, giọng hát du dương, đó là giọng nữ.
Tiêu Diễn dừng bước, nhìn bóng lưng Cố Nghi, chỉ thấy động tác hái đào của cô cứng đờ.
Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, nữ chính đến rồi!
Cố Nghi đứng tại chỗ. Làm sao đây? Tiếp tục đi về phía trước hay đợi nữ chính tới đây?
Cao quý công công nhìn thấy hoàng đế không khỏi cau mày, trong lòng thầm nghĩ đúng thật xui xẻo. Đang cùng Quý nhân ra ngoài dạo chơi, sao lại có tên to gan không có mắt nhìn mà lại đến đây vậy!
Cao Quý lập tức sai hai cung nhân đi về phía trước, khom người nói với hoàng đế: “Nô tài lập tức phái người đuổi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-36-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi nghe thấy vậy liền bước về phía trước.
Nam nữ chính nhất định phải gặp nhau ở vườn đào này!
Không ngờ cô vừa đi được vài bước thì giọng nói của Tiêu Diễn từ phía sau vang lên: “Cố Nghi, quay lại.”
Cơ thể Cố Nghi run rẩy. Chẳng phải đã đồng ý gọi cô là Tiểu Nghi rồi hay sao?
Tiểu Nghi.
Tiêu Diễn không thể gọi được.
Cố Nghi, nghe vừa hay.
Tiếng hát đột nhiên dừng lại, Triệu Uyển nghe thấy có tiếng người liền xoay người đi ra khỏi rừng.
Cô ấy đang cầm một chiếc giỏ tre trên tay, má có màu hồng phớt, phù hợp với chiếc áo màu hồng nhạt cô ấy đang mặc, bên dưới mặc một chiếc váy hoa nguyệt đung đưa trong ánh nắng.
Cô ấy đối diện với Cố Nghi đang đi tới, hoảng sợ cúi người lạy nói: “Bái kiến Quý nhân.”
Gặp rồi!
Cố Nghi mỉm cười, Tiêu Diễn cũng sải bước về phía trước, dừng lại ở bên cạnh, đối diện với Triệu Uyển.
Triệu Uyển cúi đầu, mắt nhìn thoáng qua góc áo triều phục màu vàng, tim đập như đánh trống, lại cúi đầu lạy: “Tham kiến bệ hạ.”
Cố Nghi vô cùng vui vẻ.
Nam nữ chính trong truyện gặp lại nhau ở vườn đào trong cung điện.
Tiếp theo, nam chính nên hỏi nữ chính rằng tại sao ngươi lại hát bài Đào trong vườn? Nữ chính bắt đầu bla bla bla, nói thấy cảnh đẹp nên mới hát như vậy chứ không phải đang đau buồn cho nhân tình thế thái gì, vân vân và mây mây. Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc! Đó là nam chính mà cô ấy nhớ mong ngày đêm!
Tiêu Diễn đứng ở bên cạnh nhìn Cố Nghi nhếch miệng cười, nói: “Trẫm bảo nàng quay lại, sao nàng lại không nghe?”
Cố Nghi cứng họng.
Có thể đi theo cốt truyện được không? Xin luôn đó!
“Bệ hạ tha tội, thần thiếp chỉ là bị tiếng hát hấp dẫn, rất muốn xem người hát này là ai?”
Tiêu Diễn liếc nhìn ca nữ đang quỳ trên mặt đất, là một cung nữ xa lạ.
Mất hứng.
Hắn quay sang nói với Cố Nghi: “Nếu đã hái đào rồi thì quay về cung đi. Trẫm phải quay trở lại Thiên Lộc các.”
Chỉ vậy… thôi hả?
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn xoay người, thật sự muốn rời đi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn: “Bệ hạ đợi đã.”
Tiêu Diễn thấy năm ngón tay cô đang kéo ống tay áo hắn muốn ở lại, nên nhướng mày nói: “Sao thế?”