Cố Nghi bước đi như bay đến Hoán y cục, Đào Giáp nhỏ nhắn, chân ngắn chạy bước nhỏ theo sau cô.
"Mỹ nhân đi chậm lại đã, để nô tì cầm lụa cho ạ!"
Cố Nghi vẫn đi rất nhanh, nếu như đôi guốc dưới chân không xiêu vẹo thì cô có thể chạy luôn rồi: "Không cần, ta đi nhanh để lại lụa rồi về."
Cô muốn tránh xa nữ chính mà! Cuộc chiến diễn ra nhanh, tình tiết vẫn luôn trực tuyến, cô phải đảm bảo không có sai sót gì, không thể gặp nữ chính được.
Trong nguyên tác, Cố Mỹ nhân không được như ý muốn nên tức giận, sau một lúc cảm thấy không cam lòng mới lề mề đi đến Hoán y cục và gặp phải nữ chính.
Mà cô phải chạy đua với thời gian để tránh hoàn toàn dòng thời gian gặp gỡ nữ chính.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi bước càng nhanh hơn. Đình viện trong cung đình có rất nhiều hành lang, Hoán y cục nằm ở góc phía tây.
Cô bước nhanh như bay đến lối vào Hoán y cục, lưng toát mồ hôi nhễ nhại.
Cô tùy ý chỉ vào một cung nữ: "Làm phiền ngươi giúp giặt sạch tấm vải lụa này, sau khi giặt xong thì gửi đến điện phụ của Tú Di điện."
Cung nữ nhận ra địa vị của trang sức trên đầu cô, quỳ xuống nói: "Mỹ nhân nói vậy nô tì không dám nhận, sao lại là làm phiền được ạ? Sau khi nô tì giặt sạch sẽ đưa tới Tú Di điện cho Mỹ nhân."
Cố Nghi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy, cảnh giác hỏi: "Ngươi tên gì?"
Cung nữ trả lời: "Nô tì tên Sơ Đồng."
Không phải nữ chính.
Cố Nghi cười nói: "Được rồi Sơ Đồng, chuyện này giao cho ngươi, sau này ngươi đem vải đến Tú Di điện cho ta."
Sơ Đồng cúi người, nhận lấy tấm vải lụa: "Vâng, Mỹ nhân."
Cố Nghi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không chút chần chừ mà quay người rời đi.
Trên đường đi không gặp bất kỳ cung nữ xuất chúng nào nữa.
Ổn định rồi.
Cố Nghi đã thành công tránh đụng phải nữ chính.
Đêm đó, cô có một giấc ngủ ngon lành.
Một ngày nữa trôi qua, cung nữ của Hoán y cục mới mang tấm vải lụa màu xanh nước biển đến.
Nỗi lo lắng nho nhỏ của cô cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Sau đêm nay, ngày thứ sáu chuyển vào Tú Di điện có thể coi như đã trôi qua an toàn.
Đi chệch khỏi cốt truyện cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi, sẽ không c.h.ế.t nữa.
Cố Nghi gọi đồ ăn khuya, ăn một ít cho đỡ đói. Cô dự định đêm nay sẽ không ngủ, thức đến sáng hôm sau để đón cuộc đời mới.
Có lẽ đã thấy cô ăn bánh vừng, bữa ăn khuya do nhà bếp mang đến tối nay vẫn là bánh vừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-3-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mỗi miếng bánh có kích cỡ vừa miệng. Cố Nghi nếm thử miếng đầu tiên, vị vừng rất đậm đà, rất ngon.
Thế là cô ăn cái thứ hai.
Mưa bắt đầu rơi lộp độp ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, từ ngoài cung truyền đến một tiếng hô chói tai: "Hoàng thượng giá đáo."
Cố Nghi sợ hãi, toàn thân run rẩy. Khi nuốt miếng bánh vừng vào thì bị nghẹn lại trong cổ họng.
Dù cô có nuốt nước bọt thế nào cũng không nuốt xuống nổi. Khi cô vội vàng muốn rót nước để uống thì ấm trà đã trống rỗng.
Lúc này, trong phòng lại không có người nào cả!
Cô ho dữ dội mấy tiếng nhưng chiếc bánh vừng vẫn mắc kẹt trong cổ họng, không lên cũng không xuống được.
Cô cảm thấy càng ngày càng khó thở, cô há miệng ra định nôn, nhưng trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, cô ngay lập tức mất ý thức.
Khi Cố Nghi tỉnh dậy, cả người vẫn đang nằm trên chiếc giường gỗ ở điện phụ phía tây của Tú Di điện.
Cô chạm vào cổ họng nhưng kỳ lạ là không hề đau chút nào.
Đào Giáp vén chiếc rèm giường ra: "Mỹ nhân tỉnh rồi ạ?"
Cô gật đầu, để mặc Đào Giáp hầu hạ cô tắm rửa.
Hôm qua hoàng đế đã đến Tú Di điện rồi à? Là đã lật thẻ bài của Vương Quý nhân chăng?
Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Vẫn còn ở Tú Di điện à? Có cần tìm cách tránh phải đến Tú Di điện để ăn sáng không?
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu hoàng đế ở đây thì chắc Vương Quý nhân sẽ không cho gọi bọn họ đến ăn sáng đâu…
Cố Nghi đang đắm chìm trong suy nghĩ, da đầu cô đột nhiên căng ra, lại thấy Đào Giáp nhét một chiếc trâm có tua rua bằng đồng vào búi tóc đã chải kỹ của cô.
Đào Giáp mỉm cười hỏi: "Chủ tử, hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót chút gì không?"
Cố Nghi nghi ngờ mình nghe nhầm, cố chấp hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Đào Giáp không hiểu, nhưng vẫn lặp đi lặp lại từng chữ: "Hôm nay là ngày 15 tháng 6."
Cố Nghi ngơ ngác há miệng…
Có lẽ nào cô thực sự đã bị nghẹn c.h.ế.t vì bánh vừng? Mọi chuyện lại bắt đầu lại từ đầu rồi ư?
Cung phi ăn bánh vừng bị nghẹn chết, liệu cô có phải là người đầu tiên ở Đại Mạc này không…
Nhưng nếu cô đã c.h.ế.t thì đáng lẽ cô sẽ không phải bắt đầu lại từ đầu nữa mới đúng…
Đây là thể loại tiểu thuyết cung đấu đáng sợ gì vậy!
Cô rõ ràng đã tránh được nữ chính, nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t của mình, vậy tại sao cô vẫn có thể bị nghẹn c.h.ế.t vì bánh vừng được chứ?