“Vậy à…”
Tiểu Lý Tử nhận thấy trong lời nói của hoàng thượng mang theo ý cười, nhưng cậu ta vẫn không dám nhìn lên.
“Việc này ngươi làm rất tốt, thưởng cho ngươi năm mươi lượng. Lui ra đi.”
Tiểu Lý Tử vui như điên, nhận lấy thỏi vàng từ tay Cao công công. Tuy năm mươi lượng không phải là số tiền lớn nhưng là do đích thân hoàng thượng ban thưởng!
Mê Truyện Dịch
“Tạ bệ hạ long ân!”
Tiểu Lý Tử bước ra khỏi điện, Cao Quý công công đang đứng một bên đưa cho Tiêu Diễn một tách trà nóng, thấy hắn vẫn tiếp tục đọc tấu chương, nhưng đọc rất lâu cũng không thấy lật trang.
Một lúc sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của nữ nhân.
“Đây là món canh mà chủ tử của bọn ta đặc biệt nấu cho bệ hạ. Phiền công công cho qua.”
Tiêu Diễn buông cuốn sách trong tay xuống.
Cố Mỹ nhân này dường như cũng không quá ngốc nghếch.
Biết thế nào là nhân tình thế thái, có ơn tất báo.
Hắn trầm giọng nói: “Truyền vào điện.”
Hai bóng người từ bên ngoài điện bước vào. Cung nữ Xuân Nha đang bưng một chiếc khay có đặt một chiếc cốc sứ màu trắng trên đó.
Cung Quý nhân cũng bước vào điện, bước đi chậm rãi, vạt váy đung đưa nhè nhẹ qua lại như ánh trăng.
Cô ta cười chắp tay nói: “Bệ hạ kim an.”
Sau một lúc im lặng, mới nghe thấy hoàng đế gọi: “Bình thân.”
Cung Quý nhân mừng thầm, chiếc váy hoa nguyệt này thật sự rất tuyệt vời! Khó trách bệ hạ lại sửng sốt như vậy!
Cô ta ngước mắt nhìn thì thấy vẻ mặt hoàng đế vô cùng bình tĩnh.
Cung Quý nhân biết tính tình của hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp thấy bệ hạ bận rộn việc triều chính ngày đêm, nên đã nấu canh để bệ hạ an thần và bồi bổ cơ thể. Mong bệ hạ nếm thử.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Quý nhân có lòng.” Hắn lại gọi một tiếng: “Cao Quý.”
Cao Quý công công liền nhận lấy chiếc khay trong tay của Xuân Nha.
Hôm nay Cung Quý nhân khó khăn lắm mới gặp được hoàng đế, không chịu chỉ vậy rồi rời đi, bèn nhẹ giọng nói: “Hôm nay thần thiếp mặc bộ váy mới vô cùng sặc sỡ, bệ hạ có thích không?”
Tiêu Diễn cảm thấy chiếc váy này quả thực có hơi chói mắt, liền “Ừ” một tiếng.
Cung Quý nhân vui vẻ nói: “Đây là váy hoa nguyệt, do Ti chế ti mới may. Thần thiếp được một bộ, vừa hay trùng với khuê danh [1] của thần thiếp.” Giọng nói dần dần nhỏ lại, giống như đang lẩm bẩm.
Cao Quý công công và thái giám xung quanh không khỏi cúi đầu.
Khuê danh? Tiêu Diễn không biết khuê danh của Cung Quý Nhân là gì, chỉ nhớ danh hiệu của cha cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-28-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Sau khi suy nghĩ một lúc, thôi bỏ đi vậy.
Mấy ngày nay Cung Chính Hải đối với việc đề bạt quan lại đều là “thần tán thành”, Tiêu Diễn cũng kiên nhẫn nói với Cung Quý nhân: “Trẫm còn phải giải quyết công vụ, nàng lui ra trước đi, ngày khác trẫm tới thăm nàng.”
Cung Quý nhân nghe vậy vui mừng khôn xiết, mỉm cười cáo lui: “Thần thiếp cung kính chờ đợi bệ hạ!”
Cao Quý thấy thời cơ thuận lợi, đang định gọi Võ công công của Kính sự phòng vào điện thì lại thấy sắc mặt hoàng đế dường như khó coi hơn…
Vì thế ông ta đành ngậm miệng lại.
Hoàng đế lật xem tấu chương, trong điện lúc này có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Qua một lúc, ngoài điện truyền đến giọng nói: “Tổng quản Kính sự phòng đến.”
Tiêu Diễn: “Truyền.”
Võ công công mang theo một chiếc khay ngọc đi vào điện.
Tiêu Diễn bước xuống bậc thềm bằng ngọc, nhìn thấy ba hàng ngọc bài được sắp xếp ngay ngắn trên khay.
Ánh mắt của hắn rơi thẳng vào hàng thứ ba. Người đầu tiên là “Châu Mỹ nhân của Xuân Vũ các”, người thứ hai là “Trần Mỹ nhân của Liên Chú điện”. Hắn nhìn lướt qua một lượt, thẻ bài Cố Mỹ nhân của Tú Di điện ở vị trí cuối cùng.
Gì chứ? Cố Mỹ nhân này hết tiền rồi sao? Hay là không có chí tiến thủ nữa à?
Vốn tưởng rằng cô là nhân tài cần phải bồi dưỡng, hoặc là lựa chọn ưu ái của quan chức đứng đầu địa phương, giống như Cung Quý nhân với bọn thân tộc mới vậy.
Tiêu Diễn cười nhẹ, nói: “Đi!”
Đây có nghĩa là hôm nay không lật thẻ bài.
Võ công công đau đầu, hai năm sau khi hoàng đế lên ngôi, trong cung không có người thừa kế, ngay cả tiểu công chúa cũng không có.
Năm ngày mới lật thẻ bài một lần, lúc nào cũng có một hai lần bảo “đi”.
Trong cung không có hoàng hậu, phi tần cũng không tranh đấu.
Một vài lão thần đã bắt đầu úp mở nói ra nói vào.
Nhưng bệ hạ lại chả thèm bỏ vào tai.
Võ công công lo sốt vó, với tư cách là tổng quản của Kính sự phòng, ông ta cũng sẽ là đối tượng hứng chịu sự chỉ trích từ bá quan văn võ.
Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội!
Huống chi trong cung cũng không có Thái hậu để khuyên dăm ba câu!
Ông ta lấy hết can đảm định khuyên một câu, nhưng mới nói được nửa câu: “Bệ hạ… chuyện này…”
Tiêu Diễn đã xoay người trở về chỗ ngồi.
Võ công công không còn cách nào khác, đành phải câm miệng, bưng khay đi ra khỏi điện.