Sắc mặt của anh ta hôm nay trông rất kém, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, nhìn cũng đủ biết là đêm qua anh ta ngủ không ngon.
Cố Nghi cúi đầu, chỉ mong có cái lỗ mà chui xuống.
Cô liếc nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn thần sắc rạng rỡ, cười nói tự nhiên: “Chu khanh lần này lập được công lớn, đợi trẫm hồi cung, nhất định sẽ phong thưởng.”
Chu Đình Hạc cụp mắt, cúi người tạ ơn: “Vi thần tạ ơn bệ hạ.”
Tiêu Diễn cười vui vẻ: “Chu khanh quá lời rồi.”
Chu Đình Hạc tạ ơn xong, bước đi khẽ khàng, rời khỏi cửa sảnh.
Tiêu Diễn quay sang thấy Cố Nghi mặt mày ủ rũ, bèn nhướng mày hỏi: “Sao thế? Nàng đau lòng rồi à?”
Đau lòng cái khỉ gì! Tôi chỉ là đang xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống thôi nè!
Nghĩ đến Chu Đình Hạc cũng đã cứu mạng mình, Cố Nghi thấy bản thân thực sự đã quá tệ bạc!
Tiêu Chó này đúng là kẻ đầy thủ đoạn, không hề có lòng tốt! Dù sao thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng đấy!
Gương mặt Tiêu Diễn tối lại, hắn nắm lấy cằm Cố Nghi, nói: “Không được nghĩ về hắn!”
“Thần thiếp không nghĩ về hắn, thần thiếp nghĩ đến bệ hạ thôi.” Ông cố ơi ông cố!
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Nếu từ nay Chu Đình Hạc còn vọng tưởng về nàng nữa, sau này trẫm chỉ đành phải g.i.ế.c hắn.”
Cố Nghi vội kéo tay hắn xuống, chân thành nói: “Trong nhà Chu đại nhân đã bàn xong chuyện hôn nhân ở Phủ Châu rồi.”
Tiêu Diễn ngây người: “Thật chứ?”
Cố Nghi gật đầu: “Hoàn toàn là thật.”
Đây là do một người hầu của Chu Đình Hạc nói với cô, tuy không biết thật hay giả, nhưng cô hiểu đây là Chu Đình Hạc cố ý để cô biết.
Sắc mặt Tiêu Diễn dịu đi một chút, hắn khẽ ho rồi nhấc chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Cuối cùng cũng xem như gác lại được chuyện này.
Trong lòng Cố Nghi vẫn còn đang nghĩ đến điểm cuối cùng của cốt truyện. Dù rời khỏi Tiêu Diễn chẳng dễ dàng, nhưng cô cũng phải cố thử xem.
Nhỡ đâu vào ngày mười lăm tháng mười, cô bị một tia sét đánh đưa về ngày mười lăm tháng sáu thì sao? Chẳng lẽ cô lại để mình bị đánh cho thành tro ngay trước mặt Tiêu Diễn ư? Lại nhỡ đâu câu chuyện kết thúc, cô thực sự phải c.h.ế.t thì sao?
Cố Nghi nghĩ đến đây, đầu bỗng thấy đau.
Cô cố gắng nở một nụ cười: “Kể từ khi đến Quả Thành, thần thiếp chưa ra ngoài dạo lần nào. Nay đã ở lại thêm vài ngày, thần thiếp muốn đi dạo trong thành. Trời cũng lạnh rồi, có thể mua vài bộ đồ mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-278-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn đặt chén trà xuống: “Được thôi.”
Cố Nghi đứng dậy, Tiêu Diễn cũng đứng lên theo: “Trẫm cũng đi.”
Cố Nghi trở về phòng thay đồ, khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu vàng nhạt và đội mũ che mặt cỏ phủ lụa đen.
Khi chuẩn bị xong đã qua giờ Ngọ, hai người lúc này mới bước ra cửa.
Quả Thành không lớn, chỉ có hai con phố chính có các cửa tiệm mở bán đồ.
Buổi chiều phố xá náo nhiệt hơn, người qua lại đông đúc. Tiêu Diễn với chiếc mũ ngọc cao, khoác trên mình áo choàng đen tối màu, khó mà đoán ra thân phận, nhưng người đi đường vẫn không ngừng ngoái nhìn hắn.
Cố Nghi lo lắng hỏi: “Công tử, Quả Thành bình yên chứ?”
Tiêu Diễn nghe ra ý tứ của cô: “Từ chủ thành đến quân phòng thủ của Quả Thành đều đã được thay thế, phu nhân không cần lo lắng, ra ngoài đã có ám vệ theo sát.”
Cố Nghi gật đầu rồi dừng bước trước một cửa hàng bán đồ lông thú. Trong tiệm khách không nhiều, thấy hai người bước vào, chưởng quầy liền tươi cười tiếp đón: “Hôm nay mới có áo lông trắng nhập về, hai vị muốn xem thử không?”
Trên bàn gỗ mun trước cửa tiệm bày hai chiếc áo lông trắng muốt và vài chiếc khăn quàng dài bằng tay.
Tiêu Diễn nhìn sang, áo lông làm không mấy tinh xảo, hắn cầm lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, vén tấm lụa đen trước mặt Cố Nghi lên, sau đó quấn khăn quanh cổ cô, hỏi: “Ấm không?”
Cố Nghi cẩn thận cảm nhận, lông mềm mại trắng muốt, chắn gió lạnh, chạm vào cũng mượt mà, không có mùi lạ.
Cô gật đầu: “Ấm.”
Cố Nghi quay lưng lại, chưởng quầy tuy không nhìn thấy mặt cô nhưng nghe giọng liền tươi cười nói: “Nếu phu nhân đã thích vậy rồi, hay là lang quân mua nhé?”
Tiêu Diễn mỉm cười, cẩn thận thắt chặt dây trên cổ cô lại rồi xoay người đi trả tiền.
Bước ra khỏi tiệm bán đồ lông thú, Cố Nghi khẽ sờ lớp lông mềm mại, tò mò hỏi: “Đây là lông thỏ hay lông cáo thế?”
Tiêu Diễn đáp: “Là lông sói trắng.”
Cố Nghi không khỏi ngạc nhiên: “Thật sao?”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Lừa nàng đấy.”
Cố Nghi: …
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, không biết có phải do mình nghĩ quá không, nhưng từ khi đến Quả Thành, dường như tâm trạng của Tiêu Diễn hoàn toàn thả lỏng, có lẽ do đã diệt được quân Đan Thát, hoàn thành ước nguyện nên hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng.
Cô vui vẻ mỉm cười, nói: “Nghe nói bên ngoài Quả Thành có một ngọn đồi gọi là Hổ Khâu, công tử đã từng đi qua chưa?”
Nghe vậy, Tiêu Diễn liếc nhìn cô, ánh mắt sáng lên: “Nghe qua nhưng chưa từng đến, nàng muốn đi à?”