Mũi của Cố Nghi chạm vào hõm vai lạnh lẽo của hắn, mùi ngựa trên người hắn khiến cô càng muốn khóc hơn.
“Bệ hạ, hay là bệ hạ đi tắm trước đã?” Cô nói bằng giọng nghèn nghẹn.
Cơ thể Tiêu Diễn chợt khựng lại, cánh tay cũng nới lỏng ra nhưng vẫn không thật sự buông cô ra, hắn bất lực nói: “Láo xược.”
Cố Nghi thừa thế vùi đầu vào cổ hắn, khịt khịt mũi. Không còn áo choàng, mùi đất trên người hắn dường như nhạt đi phần nào.
Một lát sau, Tiêu Diễn khẽ thở dài: “Sáng mai sẽ khởi hành hồi cung.”
Cố Nghi nhắm mắt lại, cố gắng giữ chút kiên cường cuối cùng: “Thần thiếp chưa muốn về cung, muốn tự do vài ngày ngoài cung, nhưng thần thiếp hiểu chiến sự mới ổn định, có vô vàn việc phải làm, bệ hạ không cần bận tâm đến thần thiếp. Sáng mai bệ hạ cứ hồi cung trước đi!”
Tiêu Diễn khẽ cười khinh thường, siết chặt cô hơn: “Nhu tần có ý gì? Là mê mẩn cảnh sắc của Quả Thành hay là lưu luyến phủ đệ của Chu đại nhân?”
Cố Nghi nghe ra giọng điệu chua chát của hắn, nhưng vẫn lẩm bẩm nói: “Thần thiếp thực sự không muốn về cung. Bệ hạ cứ về trước đi.”
Tiêu Diễn im lặng một lát, ngón tay khẽ vuốt đuôi tóc cô: “Tại sao nàng không muốn cùng trẫm về cung?”
Cố Nghi không đáp, chỉ nghe hắn hỏi tiếp: “Năm xưa khanh khanh nói yêu ta, đều là lừa gạt ta ư?”
Năm xưa? Là năm ngoái hả?
Cố Nghi nghe xong bèn sững người, trầm tư hồi lâu mới kinh ngạc nhận ra dường như cô chưa từng nói lời yêu Tiêu Diễn bao giờ.
Không đúng, hình như cô đã từng nói rồi.
Cô suy nghĩ trong đầu, nghĩ mãi nhưng vẫn không nhớ ra cô đã thốt lên lời ấy khi nào và ở đâu.
Tiêu Diễn cảm thấy Cố Nghi trong lòng mình cứng đờ trong chốc lát, nỗi nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm sâu.
“Thần thiếp…”
Cố Nghi do dự ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Tiêu Diễn chẳng hề có chút giận dữ, chỉ dịu dàng nhìn cô, ánh mắt như dòng nước dịu nhẹ, chứa đầy ánh sao lấp lánh.
Cô bỗng quên mất điều mình định nói.
Tiêu Diễn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Môi hắn khô nhưng ấm áp, răng môi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.
Khi cảm nhận được giọt lệ lăn trên bờ môi, Tiêu Diễn mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn đường nét trên gương mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt trên má cô.
“Nếu không muốn về cung thì cứ ở lại đây thêm vài ngày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-276-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi nín khóc, ngẩng đầu định nói điều gì, nhưng lại nghe Tiêu Diễn cất cao giọng gọi: “Chuẩn bị nước.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của Cao Quý công công: “Vâng.”
Đợi đến khi Tiêu Diễn tắm rửa xong, thay y phục bên trong, những lời định khuyên hắn rời đi trong đầu của Cố Nghi đều không sao nói ra được. Cô nằm trên giường, ôm chăn tức giận vì không dám đấu tranh, đành quay mặt vào tường tự trách mình.
Tiêu Diễn sau khi tắm xong cả người mang theo hương thơm thoang thoảng nằm lên giường, xoay người cô lại, để cô đối diện với hắn.
“Trẫm đã tắm rửa xong rồi” Hắn nói.
Cố Nghi khẽ “Ừm” một tiếng, thấy sắc mặt hắn quả nhiên sáng hơn mấy phần, nhìn kỹ dường như còn trắng trẻo hơn trước.
Tiêu Diễn đột nhiên hỏi: “Lúc ở Nam Uyển cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nàng đã mặc áo giáp vàng rồi sao?” Khi hắn vừa bước vào phòng đã thấy bộ giáp vàng mềm mại đặt trên ghế bên giường.
Cố Nghi lại đáp “Ừm” một tiếng.
“Tại sao?” Tiêu Diễn truy hỏi.
Cố Nghi bình thản đáp lại ánh mắt đầy dò xét của hắn: “Thần thiếp phòng ngừa trước ấy mà, cưỡi ngựa b.ắ.n cung khó tránh khỏi bất trắc.”
Tiêu Diễn vẫn chăm chú nhìn cô: “Khi ở Nam Uyển, nàng cũng giấu một liều thuốc tề mẫu châu trên người?”
Cáp Mộc Nhĩ đã nói rằng Cố Nghi hạ độc mình, hắn nghĩ đi nghĩ lại, chất độc mà Cố Nghi có thể có trong tay chính là viên tề mẫu châu của Đào Giáp để lại. Chỉ là không hiểu vì lý do gì mà hôm đó ảnh Vệ lại không tìm thấy nó trong Hà Lạc điện.
Cố Nghi nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng thầm kinh sợ, nhưng cũng biết không thể chối cãi, đành nói: “Bệ hạ, sao bệ hạ biết được?”
Tiêu Diễn thật thà đáp: “Cáp Mộc Nhĩ nói nàng hạ độc, vì vậy trẫm có suy đoán này.”
Cáp Mộc Nhĩ chưa chết.
Cố Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, lúng túng nói: “Bệ hạ anh minh.”
Ánh mắt Tiêu Diễn không rời khỏi gương mặt Cố Nghi, cười nhạt nói: “Vậy ra là nàng tự chui đầu vào lưới, để Cáp Mộc Nhĩ bắt đi?”
Tim Cố Nghi lập tức thắt lại.
Thấy chân mày cô khẽ động, Tiêu Diễn lại hỏi: “Nàng mặc áo giáp vàng, giấu tề mẫu châu trong người đều là vì để thoát thân?” Ánh mắt hắn chợt sáng lên, lại ghé sát cô hơn.
“Sao nàng biết trước được mưu kế của Cáp Mộc Nhĩ hôm ấy, như thể liệu sự như thần?”
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, dưới ánh mắt ấy, Cố Nghi chẳng thể trốn tránh.
Cô biết Tiêu Diễn vốn dĩ nhiều toan tính, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này.
Mê Truyện Dịch