Ngày hai mươi tháng chín, quân Đan Thát ở Vương Đô buông vũ khí đầu hàng, Đan Thát trở thành chư hầu của Đại Mạc.
*
Mê Truyện Dịch
Đoàn ngựa cuối cùng cũng sắp đến Quả Thành.
Cố Nghi đã thúc ngựa chạy liên tục nửa tháng, cơ thể đã có phần không chịu nổi, càng tệ hơn là cô cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, có dự cảm không lành rằng bà dì sắp đến thăm.
Nhìn thấy Quả Thành gần ngay trước mắt, đoàn buôn ngựa giảm tốc độ đôi chút để cho ngựa được nghỉ ngơi, nhằm bán được giá tốt hơn.
Quá trưa, khi cả đoàn đang thả ngựa ăn cỏ trên thảo nguyên thì từ xa vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn đang ngày càng tiến gần, âm thanh dồn dập như tiếng sấm.
Một thương nhân có kinh nghiệm trong đoàn hét lên: “Mau chạy về Quả Thành! Là bọn cướp ngựa!”
Cố Nghi sợ đến mức vội vàng leo lên ngựa, nhìn thấy Ba Thác Gia bên cạnh cũng đang hốt hoảng trèo lên ngựa.
Đoàn ngựa bắt đầu phóng nhanh về phía Quả Thành.
Lúc này khoảng cách đến Quả Thành chỉ còn chưa đầy một canh giờ, nhưng bọn cướp lại đến càng nhanh, đã bắt đầu giương cung b.ắ.n tên phía sau, đến gần hơn thì ném cả dây thừng để bắt ngựa.
Ba Thác Gia giật dây cương, định quay lại đuổi đàn ngựa của mình đi, Cố Nghi thấy vậy liền quát lớn: “Lúc này chỉ có thể tiến lên phía trước! Không thể quay lại! Ngươi cần mạng hay cần ngựa?”
Mắt Ba Thác Gia đỏ hoe, nhưng cũng ngừng động tác lại.
Khi quay đầu lại, mấy người quay lại bắt ngựa đều đã bị bọn cướp b.ắ.n trúng.
Cố Nghi và Ba Thác Gia càng lúc càng quất mạnh dây cương, thúc ngựa chạy trốn.
Bọn cướp không chỉ muốn số ngựa không chủ.
Khi cổng Quả Thành đã thấp thoáng trong tầm mắt, bọn cướp phía sau vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc.
Trên lưng ngựa dằn xóc dữ dội, bụng Cố Nghi càng lúc càng đau, mồ hôi lạnh đã phủ kín trán, đầu óc choáng váng, cơ thể lắc lư như không thể trụ vững.
Ba Thác Gia lo lắng gọi lớn: “Pi tỷ tỷ!”
Cố Nghi lập tức tỉnh lại, cố sức nắm chặt dây cương, ngồi thẳng người lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-273-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Phía xa, cổng Quả Thành chầm chậm mở ra, một đội thị vệ cưỡi ngựa mặc quan phục của Đại Mạc mang đao phi ra ngoài. Phía sau là một cỗ xe ngựa bốn ngựa từ từ tiến ra, trên nóc xe có cắm lá cờ “Trà” biểu tượng của quan phủ.
Chỉ nghe dường như bọn cướp ở phía sau đã dừng ngựa, lòng Cố Nghi vui mừng khôn xiết, thúc ngựa lao về phía cổng thành.
Khi đến cổng, thị vệ chặn cô và Ba Thác Gia lại, hỏi: “Kẻ đến là ai?”
Chiếc xe ngựa phía sau cũng dừng lại.
Cố Nghi kéo dây cương, ngã nhào khỏi ngựa, vừa đặt chân xuống đất thì cảm thấy đôi chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống đất, ngất đi vì kiệt sức.
Ba Thác Gia kêu lớn: “Pi tỷ tỷ!” rồi cũng trượt xuống ngựa, chạy đến đỡ lấy cô.
Người ngồi trong xe nghe thấy động tĩnh liền vén màn xe đen lên, thoạt đầu nhìn về phía cậu thiếu niên mặt lộ vẻ hoảng sợ, sau đó hướng ánh mắt về bóng người trên mặt đất, lập tức kinh ngạc.
Cố Nghi?
Ba Thác Gia ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặt mày tuấn tú bước từ trên xe xuống, mặc áo dài tay đen, trước n.g.ự.c thêu đôi chim vàng, có vẻ là quan phục, đang bước nhanh về phía họ.
Cậu bé không dám nhúc nhích, chỉ có thể đề phòng nhìn anh ta.
Chu Đình Hạc đứng trước mặt hai người, cẩn thận nhìn rõ gương mặt cô.
Anh ta không khỏi sững sờ, đây quả thật là Cố Nghi, sao cô lại ở đây?
Các đồn điền trà Chu thị có mặt khắp Phủ Châu và Thanh Châu của Đại Mạc, sản lượng hàng năm vô cùng dồi dào. Họ là nhà cung cấp trà được hoàng đế chỉ định, phần lớn sản lượng trà được dùng để phục vụ thuế trà của triều đình, trong bối cảnh thực hiện chính sách kiểm soát trà ở Đan Thát.
Chu Đình Hạc tuân lệnh sang Đan Thát để đổi trà lấy ngựa, hiện nay đã đi được nửa năm. Bình thường, anh ta không thường xuyên qua Quả Thành, nhưng do chiến sự nổ ra ở Điệt Thành trước đó nên anh ta đành đổi tuyến đường, chọn Quả Thành làm điểm dừng chân ra vào Đan Thát.
Gặp lại Cố Nghi thực sự nằm ngoài dự đoán của anh ta. Anh ta chợt nghĩ, chẳng lẽ Cố Nghi cũng theo hoàng đế chinh phạt Đan Thát mà đến đây ư? Nếu vậy, vì sao côg lại lạc đoàn và còn lấy tên giả đi cùng với đoàn ngựa Đan Thát chứ?
Lúc này Chu Đình Hạc cũng không nghĩ nhiều được, đành đưa Cố Nghi đang bất tỉnh về dinh thự của mình ở Quả Thành và nhanh chóng sai người mời đại phu đến khám cho cô.
Thiếu niên bán ngựa tên Ba Thác Gia nhất quyết không chịu rời đi: “Ta và Pi tỷ tỷ cùng ra ngoài, đợi tỷ ấy tỉnh dậy, nói rằng ngươi không phải người xấu thì ta mới đi!”
Chu Đình Hạc cảm kích lòng tốt của cậu ấy, đặc biệt để lại cho cậu ấy mấy cân trà để cám ơn. Ba Thác Gia sau này có thể dùng số trà này để đổi lấy bạc bù đắp cho số ngựa đã mất.
Đại phu trong thành xem xong thì nói rằng Cố Nghi do kiệt sức và thiếu m.á.u nên ngất đi, không có gì đáng lo, chỉ cần ngủ một hai ngày sẽ hồi phục.