Mấy ngày qua, chim ưng mà ông ta thả ra cũng không tìm thấy chim ưng của những người nuôi chim khác.
Tiêu Diễn lại nhìn về phía cổng thành Vương Đô đang lung lay dưới trận hỏa công, nói: “Hắn ở hay không ở, thành vỡ sẽ biết.”
Phía trước truyền đến vài tiếng nổ lớn, hai cánh cửa đá bị đá tảng ném trúng, nứt vỡ ầm ầm, từng mảnh đá cùng bụi bay khắp nơi.
Tiếng ngựa hí vang trời, tiếng đao thương va chạm dồn dập, đội kỵ binh Đại Mạc che giáp tiến lên, phá thành xông vào.
Gương mặt Tiêu Diễn thoáng hiện lên chút sắc đỏ dưới ánh lửa, hắn thúc mạnh ngựa lao thẳng về phía cổng thành. Vu Đại lập tức thúc ngựa theo, thấy Tiêu Diễn vượt qua đống đổ nát ở cổng phi thẳng về phía đông, trong lòng liền kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Đi qua con phố hoang vắng, biểu tượng của gia tộc Cáp thị hiện ra phía xa, là một đầu chim ưng được khắc trên cổng đá, nhưng trải qua bao năm mưa gió chỉ còn lại một nửa. Ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở, sau cổng đá chỉ toàn cỏ dại mọc um tùm.
“Cữu cữu có còn nhớ căn hầm của ngôi nhà này ở đâu không?” Tiêu Diễn xuống ngựa, quay lại hỏi Vu Đại.
Vu Đại nhớ rằng trong ngôi nhà này có một căn hầm để chứa rượu ủ, khi còn nhỏ ông ta từng cùng Cáp Mộc Nhĩ lén xuống đó trộm rượu uống.
Ký ức đã phủ bụi lâu nay bỗng hiện về rõ ràng, mọi vật trong ngôi nhà này, từ cây cỏ cho đến hòn đá nhỏ đều hiện lên trong tâm trí của Vu Đại.
Khi nghĩ đến điều này, trong lòng ông ta lại thầm mong rằng Cáp Mộc Nhĩ sẽ không ở đây như Tiêu Diễn đã đoán.
Mong muốn vừa nảy ra, bước chân Vu Đại bỗng nặng tựa ngàn cân, nhưng ông ta vẫn phải từng bước tiến về lối vào hầm rượu.
Trên tấm đá vuông vức đã phủ đầy rêu, những bụi cỏ xanh xen lẫn nhau nhưng ở rìa có dấu tay in trên lớp bụi.
Vu Đại ngừng bước, thấy Tiêu Diễn đã đứng ngay sau mình.
Ông ta cúi người di chuyển tảng đá, đứng dậy nhìn Tiêu Diễn, thốt lên: “A Diễn…”
Đôi mắt nâu đậm như ngọc lưu ly của Tiêu Diễn khẽ chớp: “Cữu cữu có chuyện gì muốn nói?”
Vu Đại thấy gương mặt lạnh lùng của hắn, bỗng nghẹn lời.
Ông ta đã thấy rõ sự sốt ruột của Tiêu Diễn trên chặng đường này. Nếu Cáp Mộc Nhĩ thực sự đã bắt cóc Nhu tần… Nếu Nhu tần thật sự đã chết…
Ông ta biết rằng sẽ không còn cơ hội nào để cứu vãn nữa.
Tiêu Diễn bước qua ông ta, tiến xuống bậc thang đá.
Trong hầm rượu, một ngọn đèn đang cháy mờ ảo, trong ánh sáng yếu ớt, Cáp Mộc Nhĩ nửa ngồi tựa vào tường.
Dù ánh đèn chỉ soi một nửa gương mặt thì trông gương mặt ông ta vẫn trắng bệch, nhìn thấy Tiêu Diễn bước xuống bậc thang, ông ta cười nhạt: “Bệ hạ, ngươi cũng tìm đến tận đây rồi.” Nhìn ra phía sau thấy Vu Đại cũng theo vào, ông ta liền mỉa mai: “Hóa ra là theo nội ứng đến à.”
Vu Đại nghe ông ta mỉa mai, trong lòng nóng ran.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-272-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mê Truyện Dịch
Trông tình trạng của Cáp Mộc Nhĩ thật sự rất tệ.
Tiêu Diễn tiến đến trước mặt ông ta, chậm rãi hỏi: “Nhu tần đâu?”
Cáp Mộc Nhĩ ngẩng đầu, cười khinh bỉ: “Chết rồi.”
Lời nói vọng lại trong hầm rượu, từng tiếng rõ ràng.
Vu Đại nghe mà kinh hoảng, bước lên một bước, nhưng kiếm của Tiêu Diễn đã nhanh hơn, kề ngay bên cổ Cáp Mộc Nhĩ.
“Trẫm hỏi lại lần nữa, Nhu tần đâu?”
Vu Đại vội vàng xen vào: “Vương Đô đã thất thủ, ngươi còn cố chấp làm gì? Nhu tần nương nương đang ở đâu? Ngươi có giấu Nhu tần ở đâu không?”
Cáp Mộc Nhĩ lạnh lùng đáp: “Con tiện nhân đó hạ độc ta, đã bị ta g.i.ế.c c.h.ế.t từ lâu, bỏ xác ngoài hoang dã, lúc này chắc đã bị kền kền và sói hoang xé xác rồi.”
Ánh mắt Tiêu Diễn bỗng sáng lên, mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua cổ ông ta: “Nàng hạ độc ngươi? Vì vậy ngươi mới thảm hại thế này?”
Cáp Mộc Nhĩ trợn mắt, nghe Tiêu Diễn hỏi tiếp: “Ngươi trúng độc gì?”
Cáp Mộc Nhĩ không đáp.
Tiêu Diễn nhìn sắc mặt cứng đờ của ông ta, chậm rãi hỏi tiếp: “Nàng hạ độc ngươi khi nào? Ở trong thành à?” Ngừng một lát, hắn lại hỏi: “Hay trước khi vào thành?”
Cáp Mộc Nhĩ nghiến chặt răng, không nói một lời.
Tiêu Diễn cười khẽ hai tiếng: “Không nói cũng được.”
Thấy Tiêu Diễn thu kiếm lại, Vu Đại còn chưa kịp thở phào thì đã thấy lưỡi kiếm đ.â.m thẳng vào vai trái của Cáp Mộc Nhĩ.
Tiêu Diễn lập tức rút kiếm ra, m.á.u phun ra nhuộm đỏ tay áo xám của Cáp Mộc Nhĩ.
“Hôm nay nể mặt cữu cữu, trẫm tha mạng cho ngươi, nhưng nhát kiếm này là vì Đáp Chu, những gì ngươi nợ bà ấy, hôm nay trả bằng một nhát kiếm này.”
Cáp Mộc Nhĩ nghiến răng tức giận, gào lên: “Không! Là ngươi nợ muội ấy, chính là ngươi! Vậy nên Đáp Chu mới c.h.ế.t ở Đại Mạc!”
Tiêu Diễn cúi đầu tra kiếm vào vỏ, quay người rời đi, không liếc nhìn Cáp Mộc Nhĩ thêm lần nào nữa.
Vu Đại nhìn ông ta lần cuối, thở dài một hơi rồi bước lên bậc thang, cùng Tiêu Diễn ra khỏi hầm.
Ba ngày sau, đại vương Đan Thát đột tử trong cung, nhị vương tử Nạp Đà vừa lên ngôi được nửa ngày thì bị c.h.é.m ngã ngựa trước trận, từ đó Đan Thát càng lụn bại không gượng dậy nổi..