Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 27: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:44:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Giáp vừa rời đi, nữ quan của Cung chính ti liền đến.

Nữ quan mặc bộ y phục trong cung màu xanh, trên thắt lưng có treo thẻ cung lệnh màu đỏ, khoảng bốn mươi tuổi.

Cố Nghi cười nói: “Là cô cô nào của Cung chính ti thế?”

Nữ quan chắp tay nói: “Vấn an Mỹ nhân, thần phụ họ Thẩm.”

Cố Nghi: “Hóa ra là Thẩm cô cô. Mời Thẩm cô cô ngồi. Cô cô đến đây là vì chuyện của Hoa Hòe à?”

Nữ quan gật đầu: “Thần phụ còn có chút việc nên không ngồi nữa. Vụ án của Hoa Hòe đã khép lại, thần phụ đến đây để thông báo cho Mỹ nhân biết.”

Cố Nghi trong lòng hơi động: “Ồ? Rốt cuộc là thế nào?”

“Chắc Hoa Hòe vì đường sau mưa trơn trượt nên đã bị trượt chân và rơi xuống giếng dẫn đến tử vong.”

Cố Nghi: “Hóa ra là vậy… Thế ai có thể chứng minh đây chỉ là tai nạn?”

Nữ quan mỉm cười nói: “Hôm đó người phát hiện t.h.i t.h.ể của Hoa Hòe chính là thống lĩnh cấm quân Tề Sấm. Ngài ấy đã nhìn thấy dấu chân của Hoa Hòe bên cạnh giếng.”

Cố Nghi gật đầu: “Tạ Thẩm cô cô đã thông báo.”

Nữ quan quay người rời khỏi điện.

Tề Sấm, Cố Nghi biết cái tên này, nam thứ trong sách. Tề Sấm là người ngay thẳng, cho nên việc Hoa Hòe rơi xuống giếng quả thực là tai nạn ngoài ý muốn.

Cố Nghi vừa ngồi xuống uống một ngụm trà, lại có một thái giám trẻ tuổi với khuôn mặt xa lạ từ cửa điện bước vào. Cậu ta mặc một bộ quan phục màu nâu, thắt lưng đơn sắc, là thái giám phục vụ ở ngự tiền.

Cậu ta bưng một chiếc khay dài bằng nửa cánh tay, phủ vải đỏ, khom người nói: “Vấn an Mỹ nhân, bệ hạ ban tặng vật này cho Mỹ nhân.”

Cố Nghi không biết chuyện gì, đột nhiên nhớ tới tình tiết Tiêu Diễn tặng đầu người cho phi tần trong cung, đầu gối cô liền mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Tạ bệ hạ long ân.”

Thái giám nhẹ nhàng đặt khay lên bàn: “Mỹ nhân có thể mở ra xem.”

Chắc không phải đầu người đâu nhỉ? Cố gia chỉ là một gia đình bình thường thôi mà, tổ tiên chắc cũng không có tham quan ô lại gì… đâu nhỉ?

Nếu là đầu người thì đây là việc mà con người có thể làm hả!?

Cố Nghi lấy hết can đảm, quay mặt nhấc tấm vải đỏ lên.

Dưới tấm vải đỏ là một chiếc bàn gỗ, được đánh bóng nhẵn nhụi, bên trong có khắc chia thành nhiều ô, mỗi ô điều được chạm nổi đủ loại đình viện lầu các.

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi kinh ngạc nói: “Là cờ đại phú hào!” Phiên bản cao cấp!

Cố Nghi nhoài người nhìn quán rượu trong ô, gạch xanh tường trắng, lá cờ treo nghiêng được làm bằng lụa có nền đỏ viền đen, trên đó có thêu chữ “rượu”.

Một vài ô phòng giam phía sau được chạm khắc một chiếc lồng chim sống động như thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-27-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Quân cờ đặt trong bàn gỗ là hai hình người được chạm khắc từ gỗ. Một người mặc váy búi tóc, một người mặc áo bào đầu đội Dực Thiền Quan.

Hoàng đế biết chơi thật đấy!

Thái giám nhìn thấy vẻ mặt Cố Nghi, trong lòng thầm mừng. Làm tốt lắm, Mỹ nhân nhất định sẽ ban thưởng.

Thế là cậu ta đứng thêm một lúc nữa.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thái giám vẫn không nhúc nhích, cô mỉm cười nói: “Đa tạ công công.”

Vậy thôi hả? Thái giám xấu hổ cười nói: “Vậy nô tài xin cáo lui.”

Khi Đào Giáp từ chính điện trở về, Cố Nghi kéo cô ấy lại, nóng lòng muốn chơi thử.

Đào Giáp không chịu nghe lời: “Nô tì không dám dùng quân cờ gỗ đó. Mỹ nhân nên đợi bệ hạ đến đi… Nếu người muốn chơi, vậy thì nô tì… tốt nhất nô tì nên dùng hoa điền làm cờ vậy!”

Được thôi. Cố Nghi đưa Đào Giáp một viên hoa điền bằng bạc.

Hai người họ chơi cờ đại phú hào một cách rất hứng thú.

Thái giám trẻ tuổi hai tay trống không trở về tiền điện, cả người ỉu xìu. Nếu biết trước sẽ thế này thì đã chẳng giành làm việc này làm gì

Bệ hạ hiếm khi ban thưởng cho hậu cung, vốn còn tưởng rằng Cố Mỹ nhân nhất định sẽ ban thưởng gì đó.

Haiz.

Cao Quý công công nhìn thấy cậu ta từ xa chậm rì rì đi về, không khỏi nhíu mày. Cái tên Tiểu Lý Tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ vẫn đang đợi cậu ta quay lại bẩm báo đây này!

Ông ta ho khan một tiếng, sau đó nhìn thấy Tiểu Lý Tử ngẩng đầu lên.

Khi nhìn thấy Cao Quý công công đang đợi bên ngoài cung điện, Tiểu Lý Tử lập tức chạy nhanh tới.

“Cao công công, người cho gọi tiểu nhân có chuyện gì vậy ạ?”

Cao Quý vỗ vai anh ta: “Hoàng thượng đang chờ ngươi bẩm báo kia kìa. Vào đi.”

Tiểu Lý Tử không thể ngờ rằng hoàng thượng lại đợi cậu ta về bẩm báo, vì vậy cậu ta lập tức phủi tay áo, cúi đầu bước vào.

Cậu ta cúi đầu quỳ trước bậc thềm bằng ngọc, giọng nói run lên vì kích động: “Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng kim an!”

Tiêu Diễn liếc nhìn Tiểu Lý Tử: “Đứng dậy bẩm báo.”

Tiểu Lý Tử đứng cúi đầu, lại nghe thấy hoàng thượng trên bậc thềm bằng ngọc hỏi: “Cố Mỹ nhân có nói gì không?”

Tiểu Lý Tử im lặng hít một hơi thật sâu, vuốt thẳng lưỡi, thêm mắm dặm muối: “Cố Mỹ nhân rất vui, tạ bệ hạ long ân. Cố Mỹ nhân còn cẩn thận ngắm nhìn chiếc bàn gỗ một lúc lâu, thậm chí còn cầm hai hình nhân bằng gỗ trong tay để chơi nữa!”

Loading...