Ông ta bắt mạch cho Tiêu Diễn một lúc, rồi mở mắt hắn ra xem, cuối cùng nói: “Trước mắt, hãy dùng vài viên giải độc để thử. Đợi vi thần xác định được loại độc mới có thể kê đơn chính xác.”
Chu Lang nghe vậy thì sắc mặt có phần bớt lo lắng, nhưng Vu Đại thì nhíu mày.
Mê Truyện Dịch
Hồ Viện phán nhìn về phía Vu Đại: “Vu Tướng quân có điều gì muốn nói?”
Vu Đại do dự: “Năm xưa khi ở Đan Thát, ta từng thấy một loại độc thảo dược, người trúng độc sẽ có m.á.u đen, tay chân nổi mụn mủ đen. Không biết có phải bệ hạ đã trúng loại độc này hay không.”
Hồ Viện phán gật đầu: “Được, Vu Tướng quân có thể nói kỹ hơn cho ta nghe, nếu có thể tìm được loại thảo dược đó thì càng tốt.”
*
Trước khi Tiêu Diễn ngã khỏi xe ngựa, hắn chỉ kịp nhìn thấy Cố Nghi trong xe, thấy cô không bị thương thì mới yên tâm.
Nhưng hắn biết không thể để Đa Châu sống sót, nếu cô ta còn ở lại trên xe, Nạp Quả đã chết, cô ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t hai người trong xe.
Tiêu Diễn kéo Đa Châu rơi khỏi xe ngựa, ngã xuống đất, thấy Đa Châu đã không còn cử động, hắn mới nhắm mắt, để mình chìm vào bóng tối.
Hắn nghĩ rằng mình sẽ bất tỉnh mà không hay biết gì, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống y như cơn đau đầu ngày trước nhưng dữ dội hơn nhiều, mỗi hơi thở như có ngàn mũi kim đ.â.m vào thái dương.
Hắn dùng hết sức lực để cố gắng tỉnh lại, trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng trắng, hắn dường như cuối cùng cũng đã mở mắt ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt không phải Điệt Thành, cũng không phải đại doanh.
Trước mắt là những cột đỏ chạm trổ, bậc thềm ngọc sáng loáng, tám cánh cửa sơn đỏ rộng mở.
Hắn thấy mình đang ở trong Thiên Lộc các, như một hồn ma lơ lửng quan sát bóng dáng của chính mình bên trong đó, giống như vô số lần trong những giấc mơ trước đây.
Hắn nhìn thấy trên chiếc bàn dài trong các có đặt một bình sứ trắng, bên trong cắm nghiêng hai đóa sen trắng còn chúm chím nở. Hơi nóng từ bên ngoài cửa lớn sơn đỏ đang rộng mở liên tục tràn vào, băng đá ở góc phòng tan ra, nhỏ giọt tí tách.
Lúc này đang là mùa hè.
Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài các, thấy một tiểu thái giám xa lạ bước nhanh đến bên Cao Quý, gương mặt không hề có nụ cười, mang theo vẻ đau buồn, là dáng vẻ bi ai thường thấy trong cung đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-262-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý nghe tiểu thái giám nói vài câu, liền thở dài một tiếng. Ông ta quay người, cúi mình bước vào điện, trên mặt cũng thể hiện vẻ bi ai vừa đủ, bái kiến hắn đang phê duyệt tấu sớ trong Thiên Lộc các: “Bẩm bệ hạ, vừa rồi người từ Tây điện ở Tú Di điện báo tin, nói rằng Mỹ nhân ở Tây điện đã qua đời đêm qua.”
Mỹ nhân ở Tây điện của Tú Di điện đã mất?
Tiêu Diễn ngơ ngác, chỉ thấy chính mình trước bàn dừng bút, ngước mắt hỏi với vẻ khó hiểu: “Mất rồi à?”
Cao Quý lại cúi đầu lạy: “Nghe nói là đêm qua dùng bữa bị nghẹn, lúc đó xung quanh không có ai nên không thể cứu kịp, đến khi cung nhân trở về Tây điện thì thấy Mỹ nhân đã tím tái, không còn thở nữa.”
Tiêu Diễn cảm thấy giấc mơ này thật phi lý, mà chính mình trên đài cao cũng hơi sững lại, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng chỉ trong chốc lát liền thu lại, nhẹ giọng thở dài: “Mỹ nhân ở Tây điện quê quán ở đâu? Cho người lo liệu hậu sự, báo tin về nhà nàng ấy. Nếu muốn đón t.h.i t.h.ể về thì trẫm sẽ cho phép.”
Cao Quý nhận lệnh rời đi.
Việc Mỹ nhân ở Tây điện qua đời trong mắt chính mình ở trong giấc mơ dường như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Là Cố Nghi ư?
Trong lòng Tiêu Diễn đầy nghi hoặc, cố gắng đi ra ngoài Thiên Lộc các, dù chỉ là để nhìn thoáng qua thi thể, dù giấc mơ này thật vô lý, nhưng hắn vẫn muốn nhìn một cái, song lại phát hiện mình không cách nào ra ngoài, chỉ có thể bị giam cầm bên cạnh “chính mình”.
Sau đó, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, nhìn thấy rất nhiều người và sự việc trong cung, từng chuyện một đều giống như những gì hắn đã trải qua hoặc từng mơ thấy, nhưng lại hoàn toàn không thấy Cố Nghi đâu cả.
Chẳng lẽ Cố Nghi thật sự đã bị nghẹn c.h.ế.t từ đầu rồi ư?
Sau đó, Tiêu Diễn lại thấy Triệu Uyển trong cung của Cung thị, thấy cô ấy từng bước từng bước tiếp cận mình, mà hắn sớm đã biết thân thế của cô ấy là con gái của Triệu Kiệt, rồi để cô ấy từng bước lên cao.
Hắn cũng thấy mình thu phục Thanh Châu, nhưng lại chứng kiến t.h.i t.h.ể m.á.u me của Tiêu Luật bị trúng vô số mũi tên tại cổng thành Dương Thành.
Tiêu Diễn giật mình kinh hãi.
Đến mùa xuân năm sau, Lưu Thái phi trong cung cũng qua đời vì dùng tề mẫu châu, cơ thể kiệt quệ mà tắt thở.
Triệu Kiệt được lật lại bản án, Đan Thát thất bại, hắn nhìn thấy mình đạt đến đỉnh cao quyền lực, lập Triệu Uyển làm hoàng hậu.