Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 260: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:12:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viên tướng trẻ canh ngoài trướng thấy người đến, cung kính gọi: “Vu tướng quân.”

Vu Đại giơ bức thư lên, viên tướng trẻ lập tức nhận ra con dấu của Nạp Quả, liền vén rèm lên nói: “Vu Tướng quân cầu kiến.”

Bên trong trướng, Tiêu Diễn đang cùng Chu Lang ngồi bên bàn, dùng sa bàn diễn tập binh pháp. Thấy Vu Đại cầm thư trên tay, hắn lập tức đứng dậy, đưa tay đón lấy.

Trên bức thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, hắn đọc đi đọc lại ba lần.

Vu Đại thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt ẩn hiện tơ máu: “Bệ hạ…” Vừa cất tiếng đã bị hắn ngắt lời: “Vu Tướng quân thấy thế nào?” Nói rồi đưa lá thư đã mở ra cho ông ta xem.

Vu Đại nhận ra nét chữ của Cáp Mộc Nhĩ: “Nét chữ không sai.”

Chu Lang nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới, liếc qua nội dung thư, nhíu mày nói: “Bệ hạ ba ngày sau thật sự muốn đi gặp mặt sao? Đây là dụ địch vào sâu, e rằng có mai phục, chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng. Hiện giờ Nạp Quả đã lâm vào thế bại, hành động này chắc chắn không mang lại điềm lành!”

Tiêu Diễn phất tay nói: “Trẫm đã chờ ngày này từ lâu, nhất định phải đi.” Hắn không thể chờ thêm một khắc nào nữa.

Chu Lang thấy hắn nói xong, hai ngón tay từ từ lướt qua chân mày, ánh mắt lạnh lẽo, đầy vẻ bực bội. Trong lòng Chu Lang vô cùng kinh ngạc, mấy tháng nay, Tiêu Diễn mà y gặp dường như đã không còn giống Tiêu Diễn mà y từng quen biết ở doanh trại phía Nam của Đại Mạc nữa. Ngoài vẻ uy nghiêm ngày càng lớn của một vị hoàng đế, trong lòng Tiêu Diễn còn có những suy tính khác. Trận chiến Điệt Thành này, hắn đã ngày đêm gấp rút từ kinh thành đến đây, dường như không chỉ để thực hiện tâm nguyện chinh phục Đan Thát.

Chu Lang không dám khuyên thêm.

Tiêu Diễn đứng nguyên tại chỗ, điều chỉnh lại hơi thở, rồi quay trở lại trước sa bàn: “Còn ba ngày nữa, ba ngày sau nhất định phải lấy đầu Nạp Quả.”

*

Cuộc hẹn ba ngày sau, Nạp Quả hẹn gặp ở Trường Đình ngoài Điệt Thành.

Nạp Quả chỉ chờ nửa khắc đã thấy Tiêu Diễn khoác giáp bạc, quả nhiên một mình cưỡi ngựa tiến tới.

Nạp Quả cất tiếng: “Lâu rồi không gặp, nhị hoàng tử, à không, bệ hạ, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt Tiêu Diễn hướng về Nạp Quả, thấy hắn ta ngồi trên ngựa, cách đó mười mấy bước có một chiếc xe ngựa phủ vải đỏ, trước ngựa là hai người đàn ông Đan Thát tay cầm vũ khí sắc bén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-260-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

“Vẫn khỏe.” Hắn khẽ kéo dây cương, ghìm ngựa dừng lại trước mặt Nạp Quả, cách nhau không quá hai ba thước.

Nạp Quả chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Diễn, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo nhạt bên tóc mai của hắn rồi khẽ cười: “Trong người ngươi chảy dòng m.á.u Đan Thát, cớ gì lại ép nhau đến đường cùng? Ngươi đã làm hoàng đế của Đại Mạc, còn chưa chịu dừng tay hay sao!”

Tiêu Diễn chậm rãi lắc đầu: “Hôm nay ngươi hẹn trẫm tới đây, có gì cứ nói thẳng ra.”

Nạp Quả vỗ tay mấy tiếng, hai người đàn ông Đan Thát trước ngựa nhẹ nhàng kéo rèm xe lên, Tiêu Diễn thấy được hai bóng người tựa như đang mê man trong xe, Cố Nghi nghiêng người dựa vào vách xe bên rèm vải.

Rèm xe lập tức buông xuống, Nạp Quả cười nói: “Đừng nóng vội, hai vị khách quý chỉ là mệt mỏi, đang nghỉ ngơi mà thôi. Nếu hôm nay ngươi chấp nhận điều kiện của ta thì ta sẽ trả họ lại nguyên vẹn. Còn nếu không thì hai vị khách này chỉ có thể ở lại Đan Thát vĩnh viễn, chôn thây tại đây.”

Tiêu Diễn khẽ mỉm cười: “Cứ nói đi.”

Nạp Quả thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, hoàn toàn không có chút giận dữ hay lo lắng nào, trong lòng thoáng chút do dự rồi nói: “Hôm nay ngươi hãy rút quân về cách Điệt Thành một trăm dặm về phía nam, Chu Lang lập tức dẫn quân về phía Nam Đại Mạc, ngươi thề bằng sinh mạng sẽ không bao giờ xâm phạm Đan Thát nữa, ngày mai ta sẽ giao người cho ngươi.”

Chưa dứt lời, Tiêu Diễn đã cười lớn: “Dùng hai người để đổi lấy một quốc gia Đan Thát. Nạp Quả, ngươi thế này có phải quá ngây thơ rồi chăng?”

Nạp Quả cũng lạnh lùng cười: “Tiêu Diễn, ngươi mới là kẻ ngây thơ.”

Bụi cây bên cạnh Trường Đình bỗng nhiên lay động, hơn mười quân sĩ Đan Thát tràn ra, tạo thành thế bao vây.

Nụ cười của Nạp Quả còn chưa kịp hiện rõ trên mặt thì đã thấy Tiêu Diễn phất tay áo lớn, cổ tay trái lóe lên ánh bạc, đó là một chiếc nỏ cực kỳ tinh xảo.

Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Tiêu Diễn, sáu mũi tên bạc dài bằng ngón tay đã cùng lúc phóng ra. Vì khoảng cách giữa hai người quá gần, tên b.ắ.n nhanh như sao xẹt, một trong số đó xuyên thẳng vào trán Nạp Quả.

Nạp Quả hít một hơi lạnh, còn chưa kịp nhắm mắt thì cơ thể đã ngả ra sau, ngã xuống ngựa.

Tiêu Diễn rút trường kiếm bên hông, thúc ngựa tiến lên, xoay ngang kiếm c.h.é.m một nhát, c.h.ặ.t đ.ầ.u Nạp Quả, m.á.u tươi b.ắ.n ra vài thước.

Mê Truyện Dịch

Quân sĩ Đan Thát bao vây hô to, xông lên tấn công hắn.

Tiêu Diễn xoay kiếm chống đỡ, giật mạnh dây cương, phóng ngựa tiến lên, phía sau hắn xuất hiện một nhóm kỵ binh.

Loading...