Trong lòng cô rối như tơ vò, sốt ruột nhìn ông ta mấy lần, nhưng Hồ Viện phán vẫn không hề động đậy, thậm chí không liếc nhìn cô một cái.
Tựa như đã trải qua hai nghìn năm, cuối cùng Hồ Viện phán mới rời tay đi, từ tốn thu lại tấm khăn, gấp cẩn thận rồi cất vào trong hộp thuốc, sau đó mới đứng dậy lùi lại bên cạnh giường, cúi người nói: “Bẩm nương nương, mạch của nương nương bình ổn, chỉ là có lẽ do lo nghĩ quá nhiều khiến khí huyết không thông, vi thần sẽ kê một đơn thuốc bổ dưỡng, nương nương dùng vài thang là khỏi.”
Trong lòng Cố Nghi chùng xuống, ánh mắt ngẩn ngơ, một lát sau, cô mới nhận ra trong n.g.ự.c mình trống trải, cô đang cảm thấy thất vọng, vô cùng thất vọng.
Mê Truyện Dịch
Chẳng lẽ cô đã mơ tưởng quá nhiều.
Chuyện như thế này, cho dù nguyên tác có giở trò hay không thì cũng không phải là điều dễ dàng.
Cô từng nghĩ ngay cả khi cuối cùng cũng không thể vượt qua được cốt truyện thì vẫn có thể để lại điều gì đó ở bên Tiêu Diễn.
Có lẽ cô đã quá mơ mộng rồi.
Hồ Viện phán không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nhu tần: “Vi thần cáo lui.”
Ông ta xách hộp thuốc, cúi mình từ từ lui ra ngoài phòng khách, cầm bút nhanh chóng viết một đơn thuốc rồi đưa cho Đa Lạc đang theo sau: “Vi thần sẽ cho người mang thuốc đến sau.”
Đa Lạc nhận đơn thuốc, ngập ngừng hỏi: “Hiện tại Viện phán định đi bẩm báo với bệ hạ sao ạ?”
Hồ Viện phán thầm nghĩ kể từ khi được thăng chức Viện phán, con đường làm quan của ông ta thực sự đầy gian nan. Nghĩ đến việc phải gặp mặt hoàng đế lúc này, thật sự vô cùng không muốn đi. Ông ta thở dài một hơi, nhưng chỉ đành gật đầu nói: “Vi thần phụng mệnh mà đến, đương nhiên phải lập tức bẩm báo.” Nói rồi, ông ta cúi đầu, bước chân nặng nề rời khỏi Hà Lạc điện.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, trước mắt thoáng hiện màu vàng rực rỡ, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy hoàng đế đã đứng ngay trước mặt, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào ông ta.
“Hồ Viện phán.”
Hồ Viện phán giật mình, lập tức cúi người hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
“Thế nào?”
Hồ Viện phán âm thầm hít một hơi: “Mạch tượng của Nhu tần nương nương ổn định, chỉ là khí huyết lưu thông hơi kém. Vi thần đã kê đơn thuốc, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”
Hoàng đế im lặng không nói lời nào, cũng không bảo ông ta đứng lên.
Hồ Viện phán trong lòng khổ sở, chờ đợi một hồi lâu mới nghe hoàng đế mở lời: “Lui đi.”
Hồ Viện phán không kịp tạ ơn, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua tai, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hoàng đế đã tiến vào trong Hà Lạc điện.
*
Cố Nghi uống cạn chén trà nóng Đa Lạc đưa đến, tâm trạng dần bình ổn lại, đầu óc cũng sáng suốt hơn đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-250-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Haiz, thôi thì đành vậy.
Cô đứng dậy rời giường, đi đến ngồi trước gương trang điểm. Trước khi ngủ trưa, tóc cô đã được tháo hết trâm vòng, nhưng bây giờ cô cũng không có hứng thú búi lại, chỉ lấy một dải lụa đỏ buộc thành đuôi ngựa sau gáy.
Vừa bước đến cửa tẩm điện, cô đã thấy Tiêu Diễn đi đến. Trên người hắn vẫn mặc triều phục, chuỗi ngọc lưu ly trên mũ theo động tác của hắn khẽ lắc lư.
Đến nhanh vậy à.
Cố Nghi nhìn hắn một lúc, mới nhớ ra cúi người hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Bình thân.”
Giọng điệu của hắn nghe có vẻ bình thường, không hề có sơ hở nào.
Nếu không phải vì hắn đến quá nhanh, Cố Nghi đã nghĩ rằng chắc chắn hắn chẳng hay biết gì.
Cố Nghi ngước mắt nhìn hắn, bĩu môi rồi vô thức cười khẽ: “Thần thiếp đã khiến bệ hạ thất vọng rồi.”
Tiêu Diễn thấy cô tránh ánh mắt của mình, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào long bào của hắn, chân mày liền nhíu lại.
“Trẫm không thất vọng, sao lại thất vọng chứ.”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn hắn nhưng lại không biết nói gì, Tiêu Diễn cười nói: “Chẳng phải chuyện gì to tát, hôm nay không được thì còn có ngày mai.”
Cố Nghi cau mày hỏi: “Nếu như ngày nào cũng không được thì sao?”
Tiêu Diễn hơi nhíu đôi mày dài: “Nàng làm sao biết ngày nào cũng không được?” Thấy giữa đôi mày của cô vẫn đầy tâm sự, hắn cười nói: “Nếu ngày nào cũng không được thì thôi vậy.”
Có người nối dõi tất nhiên dễ dàng hơn, nhưng nếu không có thì vẫn có cách khác, chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Nghi nghe vậy liền giật mình, nhìn hắn chằm chằm: “Bệ hạ không sợ sau này không có người nối dõi sao?”
Tiêu Diễn bật cười: “Trẫm vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện sau này.” Trước đây hắn cũng chưa từng để tâm đến việc có con cái.
Cố Nghi thả lỏng vai, theo đà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tiêu Diễn tiến lại gần hơn, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng rực: “Chẳng lẽ Nhu tần nương nương thất vọng lắm à?”
Hôm nay dường như hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy được tâm tư của Cố Nghi.
“Thần thiếp tất nhiên thất vọng, nhưng thần thiếp biết rằng thất vọng cũng chẳng ích gì, có lẽ chỉ là duyên chưa đến thôi.”