Cố Trường Thông đã dậy từ sớm, chờ bên cạnh bàn, đợi đến lúc bà sắp sửa ra cửa, lại bước lên dặn dò: “Lát nữa gặp nương nương, lễ tiết không thể thiếu, quy củ trong cung rất nhiều, đừng để nương nương khó xử.”
Cố phu nhân thoáng trách cứ liếc ông một cái: “Đã nói nhiều lần rồi, tôi tự biết chừng mực.” Nói xong liền bước ra ngoài.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể gặp được Tiểu Nghi rồi.
“Mẹ.”
Bà vừa bước ra hành lang dài đã thấy Cố Chiêu ăn mặc chỉnh tề từ đầu bên kia của khách điếm nhanh chân chạy tới: “Mẹ đi thăm a tỷ, có thể mang giúp con một vật đến cho tỷ ấy được không?”
Cố phu nhân khó xử nói: “Trước khi vào cung đều phải kiểm tra kỹ lưỡng những vật trên người, con muốn mang thứ gì cho a tỷ vậy?”
Cố Chiêu lấy ra một bức tượng chim ưng bằng đá từ trong ngực, chỉ to bằng bàn tay, được sơn năm màu, hình dáng không mấy tinh xảo, vừa nhìn đã biết là do cậu mới làm gần đây: “Con rảnh rỗi tạc tượng đá này, nên tặng cho a tỷ thưởng thức.”
Cố phu nhân do dự một lúc, vẫn nhận lấy rồi nói: “Quy củ trong cung rất nghiêm, nếu không thể mang vào được thì không thể trách ai được đâu đấy.”
Cố Chiêu vui vẻ gật đầu: “Con biết rồi.”
Ra khỏi khách điếm, trời còn tờ mờ sáng, xe ngựa từ trong cung đến đón đã chờ sẵn.
Cố phu nhân ngạc nhiên trong giây lát, thấy bên cạnh xe có một thái giám mặc áo xanh đứng đó, mặc cung phục, trông rất thanh tú, bèn áy náy nói: “Phiền công công đã phải chờ lâu, không biết công công xưng hô thế nào?”
“Phu nhân khách sáo rồi, nô tài cũng mới đến thôi, phu nhân cứ gọi nô tài là Lục Triều là được.”
Cố phu nhân cười nói: “Cảm ơn Lục công công.” Rồi đặt chân lên chiếc ghế thấp trước xe mà bước lên.
Xe ngựa chạy chậm chạp, không bị xóc nảy, cho đến khi đến bên ngoài cổng Chu Tước, mặt trời ở phía Đông đã lên cao.
Xe ngựa dừng lại, Cố phu nhân vén rèm xe, thấy phía trước xe có hai nữ quan mặc áo xanh cúi người nói: “Phu nhân thứ lỗi, theo lệ thường chúng thần phụ cần kiểm tra kỹ lưỡng những vật phu nhân mang theo.”
Cố phu nhân liền đứng yên không động, hai nữ quan lập tức bước vào trong xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-248-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Phải mất một khắc sau, hai nữ quan mới lui ra khỏi xe ngựa: “Phu nhân mời xuống xe.”
Cố phu nhân may mắn giữ được bức tượng đá của Cố Chiêu, bà chỉnh lại y phục, xác nhận dung nhan chỉnh tề rồi mới bước xuống xe. Bà đi theo sự dẫn dắt của nữ quan tiến vào cổng Chu Tước, hai bên tường đỏ cao vút, ngói xanh không dính bụi, khiến người ta bất giác sinh lòng sợ hãi.
Mê Truyện Dịch
Bước qua con đường hẹp dài, rẽ qua một cổng vòm, men theo đường đá, ba người tiến vào ngự hoa viên.
Một nữ quan trong số đó quay đầu lại mỉm cười nói: “Nhu tần nương nương sống ở Hà Lạc điện, cách ngự hoa viên không xa, phu nhân đi thêm nửa khắc nữa là đến.”
Cố phu nhân gật đầu: “Đa tạ đã dẫn đường.” Nhưng đôi mắt cũng không dám liếc lung tung.
Ngự hoa viên đầu mùa hè tràn ngập hương thơm ngào ngạt, giữa bụi cỏ và trên lá biếc còn đọng sương sớm, những con chim nhỏ to bằng bàn tay lúc thì đậu xuống nhấp nháp sương mai, lúc lại vui vẻ vỗ cánh bay đi. Cố phu nhân đi thêm nửa khắc, lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Đi đến trước Hà Lạc điện, Cố phu nhân vẫn bị vẻ tráng lệ của cung điện trước mắt làm cho kinh ngạc. Mái cong tầng tầng lớp lớp, đầu mái vút cao tựa như chạm tới mây, những cung nhân qua lại nơi đây đều trật tự ngăn nắp. Tuy là buổi sáng sớm khi ánh mặt trời vừa lên, nhưng những cánh hoa rụng và lá khô từ đêm qua đã được dọn sạch sẽ. Trong mấy bể nước, những nụ hoa sen vừa mới hé mở, tràn đầy sức sống.
Cố phu nhân được dẫn đến trước cửa Hà Lạc điện, liền thấy một cung nữ mặc áo xanh, tuổi còn trẻ, bước nhanh ra đón, mặt mày tươi cười nói: “Thỉnh an Cố phu nhân, nương nương hôm nay biết phu nhân sẽ đến, đặc biệt đã thức dậy từ sớm. Phu nhân đã dùng bữa sáng chưa? Nương nương vẫn chưa dùng, đang đợi phu nhân đó! Phu nhân mau theo nô tì ạ.”
Cố phu nhân trong lòng ngạc nhiên, đáp: “Chưa dùng bữa, làm phiền dẫn đường.”
Cố Nghi đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy người tới liền lập tức đứng dậy, chỉ thấy Cố phu nhân cung kính cúi người hành lễ: “Thần phụ tham kiến Nhu tần nương nương, chúc nương nương an khang.”
“Bình thân, mau đứng lên đi!” Cố Nghi bị bất ngờ, lần trước gặp mặt, có lẽ là ở ngoài cung nên Cố phu nhân không hành đại lễ như thế này.
Cô tiếp tục cẩn thận quan sát Cố phu nhân trước mặt, vẫn giống như trong ấn tượng, chỉ có phần trang trọng hơn một chút.
“Tạ ơn nương nương.” Cố phu nhân đứng dậy, cũng ngẩng đầu nhìn kỹ Cố Nghi.
Đã hơn một năm không gặp, cô trưởng thành hơn, nhan sắc tươi tắn, lại thêm vài phần quyến rũ.
Tiểu Nghi sống tốt.
Cố Nghi tiến lên kéo Cố phu nhân ngồi xuống bên bàn, khuyên nhủ vài ba lần, Cố phu nhân mới chịu ngồi.