Trên chân Cố Nghi hoàn toàn không có vết sẹo đó.
Cố Nghi bên cạnh khẽ động đậy, vẫn đang ngủ say nhưng đã trở mình.
Dù biết rõ là không có, Tiêu Diễn vẫn như bị điều khiển mà khẽ kéo tấm chăn sang một bên, nhìn đôi chân trần trắng muốt không tì vết của cô.
Cả Kiêm Hà điện suốt đêm không chợp mắt, mãi đến khi ánh bình minh ửng hồng chân trời, Hồ Viện phán của Thái y viện mới từ Kiêm Hà điện bước ra với chiếc hòm thuốc trong tay.
Ông ta mệt mỏi như vừa được vớt từ dưới nước lên, rút khăn trắng trong n.g.ự.c ra lau mồ hôi trên trán và sau cổ.
Vết thương trên vai của Triệu phi bị viêm loét, chảy m.á.u không ngừng, giờ mới cầm được máu, nhưng ông ta vẫn không đoán ra nguyên nhân xuất huyết. Ông ta đã cẩn thận kiểm tra bã thuốc bôi trong uống ngoài, không thấy vấn đề gì, đều là những phương thuốc cầm m.á.u và làm lành da, không nên có sai sót gì mới phải.
Thế nhưng Triệu phi đã bị thương từ mấy tháng trước, vết đ.â.m tuy sâu nhưng không nguy hiểm, theo lý đã khỏi hẳn rồi. Tình trạng kéo dài đến giờ mà không lành hẳn, nếu nói không có điều gì uẩn khúc thì đến ông ta cũng không tin.
Nhưng chuyện trong cung, ai có thể nói rõ ràng cơ chứ!
Hồ Viện phán không dám trở lại Thái y viện ngay, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cử một người bốc thuốc đi đến tiền điện tìm Cao Quý công công, hỏi xem hôm nay có thể gặp hoàng thượng không.
Sau khi Hồ Viện phán rời đi, trong Kiêm Hà điện trở lại yên tĩnh.
Triệu Uyển đau đớn suốt đêm, uống một liều thuốc an thần xong, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tố Tuyết nhẹ nhàng vén rèm trước giường lên nhìn cô ấy một lát, rồi thả rèm xuống.
Trên chiếc bàn nhỏ trong tẩm điện có đặt một lư hương sứ xanh chạm hình cây tùng, cây trúc và hoa mai, tro hương đã lụi, chẳng còn chút hơi ấm.
Tố Tuyết bưng lư hương lên, lại liếc nhìn giường, rồi rút khăn lụa bên hông ra, đổ phần tro còn lại trong lư ra, gói lại bằng khăn lụa và cất vào túi hương ở thắt lưng.
Cô ta lại lấy hương mới từ trong chiếc tủ cao ra, dùng nến châm lửa rồi đặt vào lư hương, những tia lửa xanh chập chờn, một mùi trầm hương thoang thoảng lan tỏa từ lư hương.
Đến giờ Tỵ.
Tiêu Diễn sau khi hạ triều đã gặp Hồ Viện phán trong Thiên Lộc các.
Hồ Viện phán chỉnh lại y phục, cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
“Hồ Viện phán tới đây là vì chuyện của Kiêm Hà điện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-242-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Đúng vậy.” Hồ Viện phán bình tĩnh lại: “Đêm qua vết thương trên vai của Triệu phi nương nương chảy máu, tuy đã cầm được m.á.u nhưng vết thương lâu ngày không lành, nếu cứ kéo dài thì nương nương sẽ mất m.á.u quá nhiều mà trở nên suy yếu.” Ông ta cúi đầu nói: “Vi thần bất tài, thực sự không tìm ra nguyên do.”
Ông ta quyết định báo cáo chuyện này trước mặt hoàng thượng để tránh liên lụy sau này. Triệu phi hiện tại là sủng phi trong cung, Hồ Viện phán vô cùng lo lắng, sợ lỡ một bước sẽ vô cớ bị liên lụy. Đến giờ, ông ta vẫn không rõ tại sao Từ Viện phán lại rời khỏi Thái y viện, nhưng đoán chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chỉ nghe hoàng đế từ tốn lên tiếng: “Đêm qua vất vả cho Viện phán rồi, trẫm đã biết chuyện này.” Hắn dừng một chút: “Nhưng Viện phán phải cố gắng giữ mạng Triệu phi, còn lại mọi việc, trẫm sẽ điều tra kỹ lưỡng.”
Hồ Viện phán nhẹ nhõm phần nào: “Vi thần nhất định sẽ cố hết sức.”
Sau khi Hồ Viện phán lui ra ngoài, Tiêu Diễn lấy ra cuốn hồ sơ của ba Ti, trên đó có ghi chép lời khai của Triệu Cửu, nhưng chỉ với lời nói của một mình Triệu Cửu thì khó mà lật lại vụ án. Năm xưa sự việc này bị che đậy kín kẽ như vậy, e rằng không chỉ có Thái tử ra tay mà còn có người khác giúp y che giấu.
Hắn bật cười đầy khinh thường, không rõ là tiên đế hay là Cao hoàng hậu nữa.
*
Vào buổi trưa, bỗng nhiên trời đổ một cơn mưa xuân, những hạt mưa li ti như tấm rèm, nhẹ rơi trên cây cỏ, thấm vào đất đai, một cơn mưa ngọt ngào không vội vã.
Vì cơn mưa này nên hôm nay Cố Nghi không thể ra ngoài cưỡi ngựa. Cô gọi Đa Lạc vào tẩm điện, dự định thử nghiệm suy đoán của mình.
Mê Truyện Dịch
[Ngươi là nhân vật trong một quyển sách.]
Lời muốn nói ra lại không thể thốt lên.
[Ta đã c.h.ế.t bốn lần rồi.]
Vẫn không thể nói ra.
Quả đúng là như vậy.
Đa Lạc đứng yên, thấy cô mấy lần mở miệng nhưng không nói gì, liền bối rối hỏi: “Nương nương gọi nô tì đến là có gì dặn dò ạ?”
Cố Nghi im lặng suốt sáu mươi giây, rồi mới nói: “Đêm qua Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện không biết tình hình ra sao, ngươi tìm cách hỏi thăm thử.”
Đa Lạc gật đầu, rồi đi dò hỏi ngay.
Có lẽ chức năng cấm nói này không phải mới xuất hiện, chỉ là trước đây cô chưa bao giờ kích hoạt thôi à?
Cố Nghi đứng dậy, đi vài vòng trong tẩm điện, dù có chút phiền toái nhưng không đến mức nguy hiểm c.h.ế.t người, chắc là không phải chuyện gì lớn.