Cao Quý công công đứng ngoài Hà Lạc điện, ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ ngáp một cái.
Rầm rộ như vậy, cuối cùng lại chỉ là tiếng sấm mà không có mưa.
Chẳng có gì để xem cả.
Ông ta vỗ nhẹ vào sau đùi, lập tức có một cung nhân tinh ý kéo ghế tre lại cho ông ta.
Cao Quý công công liếc mắt tán thưởng, rồi kéo áo ngồi xuống, uống một ngụm trà đặc cung nhân đưa lên.
Chốc lát sau, ông ta ngẩng lên, thấy cung nhân được phái đến Kiêm Hà điện vội vã trở về, chạy tới trước mặt ông ta, cúi đầu nói nhỏ: “Cao công công, Hồ Viện phán của Thái y viện đã đến Kiêm Hà điện xem bệnh cho Triệu phi nương nương rồi.”
Cao Quý gật đầu, hỏi: “Hồ Viện phán nói thế nào?”
“Hồ Viện phán nói không tiện nói.” Cung nhân ấp úng, loại việc khổ sai này, ai gặp phải thì người đó xui xẻo thôi!
Cao Quý công công cau mày: “Không tiện nói là thế nào?”
Cung nhân liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Hồ Viện phán nói tốt nhất ngày mai nên để bệ hạ tới xem, bảo rằng bệnh của Triệu phi nương nương để lâu sẽ càng nguy hại, nếu không khỏi thì người cũng có thể bị suy kiệt.”
Cao Quý nhíu mày lườm cung nhân: “Được rồi, biết rồi, lần sau nhớ tinh ý hơn. Lui đi, giờ Mão cũng sắp đến rồi.”
Trong Hà Lạc điện vẫn tĩnh lặng. Vì ngày dài hơn, tấm màn trong điện đã được thay bằng loại màn xanh treo chuỗi hạt ngọc, thỉnh thoảng gió thổi vang lên tiếng đinh đang.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nằm trên giường, nghe tiếng hạt ngọc đung đưa vài lần, trong lòng luôn ở trạng thái hưng phấn, cả đêm cô không chợp mắt giây nào.
Tiêu Diễn bên cạnh thở đều đặn, đã ngủ từ lâu. Cô chỉ có thể nhắm mắt giả vờ ngủ, trong đầu lại như có tiếng muôn ngựa tung vó.
Cốt truyện đã bắt đầu gấp gáp rồi.
Nó thậm chí còn dùng kỹ năng cấm nói sáu mươi giây này với cô, một kỹ năng dễ khiến người khác nhận ra.
Nghĩ đến đây, tay cô lại run lên vì kích động, bất giác hai tay đan vào nhau, siết chặt lại.
Điều này có phải chứng tỏ rằng cốt truyện thực ra đã không thể tùy tiện xóa bỏ cô nữa không?
Nghĩ lại mới thấy cũng đã lâu rồi cô không còn thấy ánh sáng trắng quen thuộc hay cơn đau đầu đau như muốn sắp c.h.ế.t nữa.
Theo mức độ tàn bạo của cốt truyện ban đầu là chỉ cần ăn bánh cũng có thể bị nghẹn đến c.h.ế.t thì lần này rõ ràng cốt truyện muốn làm khó cô nhưng lại phải rào trước đón sau đến vậy.
Điều này có phải chứng tỏ rằng sự tồn tại của cô hiện tại đã không còn như vị Cố Mỹ nhân ban đầu có thể dễ dàng bị xóa bỏ nữa rồi không?
Cố Nghi hào hứng mở mắt, chớp mắt vài cái để thích nghi với ánh sáng mờ tối trong màn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-241-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Dù cốt truyện vẫn đầy nguy hiểm, lần này lại đụng chạm đến điều cấm kỵ của Tiêu Diễn nhưng cuối cùng cũng không g.i.ế.c cô.
Nếu không thì cô chỉ cần uống ngụm nước cũng có thể bị c.h.ế.t nghẹn rồi.
Lần này nhẫn nhịn đến vậy, phải chăng hướng đi của cô cuối cùng đã đúng rồi không…
Cứu Hoa Hòe là chuyện ngoài ý muốn, Lưu Thái phi nhờ vậy mới không chết. Cứu Tiêu Luật, lại giúp Tiêu Diễn tạo danh tiếng là một vị vua nhân từ; đưa Đào Giáp xuất cung cũng gián tiếp đẩy Tiêu Diễn ép Tề Thù rời cung.
Còn nữa… Cố Trường Thông ở Phủ Châu…
Sự tồn tại của cô cần phải liên kết chặt chẽ với con đường xưng đế vương của Tiêu Diễn.
Tuyến tình cảm của cặp chính đã tan vỡ, nhưng sự nghiệp của Tiêu Diễn vẫn còn vững vàng. Nếu cô có thể giúp cốt truyện hoàn thành tuyến sự nghiệp, biết đâu thực sự có thể giữ được mạng mình, chờ đến lúc cốt truyện kết thúc thì sao!
Nghĩ đến đây, Cố Nghi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoay người lại, lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Diễn đang ngủ.
Dưới ánh trăng mờ mờ, khuôn mặt hắn trông đẹp nhưng yếu ớt đến lạ.
Cố Nghi đưa ngón tay trỏ ra, khẽ vẽ theo đường nét khuôn mặt hắn, dừng lại trên vết sẹo nhạt ở gần tóc mai, vết sẹo màu nhạt, như hình trăng lưỡi liềm.
Dấu ấn của nô lệ bỏ trốn.
Ngay khi sinh ra, Tiêu Diễn đã bị đóng dấu này.
Cha hắn tuy là vua, nhưng khi hắn chào đời chỉ là một tù nhân bị giam cầm ở Đan Thát. Sự ra đời của Tiêu Diễn cũng là một cái tội.
Dù Đáp Chu cuối cùng đã đưa hắn vượt nghìn dặm trốn chạy, nhưng dấu ấn của nô lệ trốn chạy này sẽ không bao giờ có thể xóa đi.
Đáp Chu đã mất, nếu không thể đánh bại Đan Thát thì bóng ma trong lòng Tiêu Diễn sẽ mãi không thể trừ bỏ.
Cố Nghi thở dài, thu tay lại, khép mắt rồi cuối cùng cũng thiếp đi.
Chưa đến giờ Mão, Tiêu Diễn đột ngột tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Hắn quay đầu nhìn Cố Nghi, thấy trán cô tựa vào vai mình, ngủ rất say.
Hắn bèn không nhúc nhích.
Vừa rồi, hắn dường như mơ thấy Cố Nghi, cảnh trong mơ lờ mờ thấp thoáng là chiếc giường gỗ trong tẩm điện của Hà Lạc điện.
Người trong mơ không rõ mặt mũi, nhưng hắn lại cảm thấy đó chính là Cố Nghi, chỉ là trên bắp chân người ấy có một vết sẹo rất sâu, màu đỏ nâu xen lẫn thịt da, trông rất ghê rợn.