“Tiêu Diễn…” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, suýt bật khóc. Cốt truyện chó má vừa rồi thực sự khiến cô im lặng đúng sáu mươi giây! Thật quá đáng!
Tiêu Diễn cúi xuống nhìn cô: “Láo xược.”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Bệ hạ, rốt cuộc vừa rồi đã có chuyện gì?” Cô siết c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Thần thiếp tất nhiên là có trái tim!”
Nhịp tim dưới lòng bàn tay hắn vẫn dồn dập, nơi ấy mềm mại và ấm áp.
Cố Nghi thấy hắn không đáp, ánh mắt lại liếc nhìn qua bàn trang điểm, nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ… vừa rồi có phải đã nhìn thấy thứ gì đó không?” Chẳng lẽ đã thấy cây trâm gắn viên ngọc đỏ làm bằng gỗ mun mà cô giấu hay biết cô còn giữ tề mẫu châu?
Tiêu Diễn bỗng gỡ tay cô ra, thu lại tay phải, khuôn mặt lạnh lùng như phủ băng giá.
“Trẫm nên thấy thứ gì? Chẳng lẽ Nhu tần có thứ gì mà trẫm không thể thấy…”
Phản ứng này có vẻ không liên quan đến cây trâm…
Trong đầu Cố Nghi suy nghĩ rất nhanh, thấy Tiêu Diễn bỗng quay người kéo chiếc hộp ra, sau đó lấy chiếc bình sứ trắng ra.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến lòng Cố Nghi thoáng rùng mình, cô hơi chột dạ rồi nói: “Bệ hạ là thấy chiếc bình này sao?”
Thẳng thắn vẫn hơn: “Từ sau khi thần thiếp đồng ý với bệ hạ, thần thiếp chưa dùng thêm viên thuốc nào nữa.”
“Ồ?” Tiêu Diễn khẽ nhướng mày: “Lời này thật chứ?”
Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ lại giả ngu.
Cố Nghi gật đầu, thái độ nghiêm túc: “Thần thiếp không nói dối nửa lời, nếu có xin trời tru đất diệt!” Nói xong, cô quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy hắn nhắm nhẹ mắt, lại mở ra, chăm chú nhìn cô.
Vai hắn hơi chùng xuống, rồi lùi lại ngồi xuống ghế.
Cố Nghi tiến thêm vài bước, thấy ánh mắt hắn thoáng vẻ bàng hoàng, dường như có chút dịu lại, lại dường như càng thêm mơ hồ.
“Bệ hạ nghi ngờ thần thiếp là vì sao thế?” Cô nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ chẳng lẽ sợ thần thiếp tin lời dèm pha của kẻ khác ư?”
Tiêu Diễn ngước lên, thái dương như giật giật hai cái, vẻ mặt thoáng qua chút giận dữ: “Cố Nghi, nàng quá láo xược rồi!”
Nhưng lúc này, hắn đang ngồi, cô thì đứng nhìn hắn từ trên xuống, vì vậy mà cô không hề thấy sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-240-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô siết c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo, từ tốn nói: “Thần thiếp… chưa bao giờ để tâm đến Đại Mạc hay Đan Thát gì cả, trong lòng thần thiếp xưa nay chỉ có bệ hạ…”
Tiêu Diễn kinh ngạc nhìn cô: “Đây là Tiêu Luật nói cho nàng biết sao?”
Cố Nghi không gật đầu cũng không lắc đầu: “Thần thiếp đã ở cung Bình Thúy lâu như vậy, chỉ cách một sân, làm sao có thể không biết được chứ…” Cô khẽ cười: “Bệ hạ thật quá xem thường thần thiếp rồi.”
“Cố Nghi…” Tiêu Diễn khẽ gọi tên cô.
Thấy hắn vẫn còn mang vẻ ngờ vực, Cố Nghi bèn lấy hết can đảm nói: “Bệ hạ giờ đây là thiên tử, bệ hạ vốn là huyết mạch của tiên đế, nào còn là huyết thống Đan Thát, nào là người dị tộc, cũng chỉ là lời lẽ nhảm nhí của kẻ khác. Dù bệ hạ xuất thân từ Đan Thát, nhưng trên khắp thiên hạ này, đâu đâu chẳng là đất của vua, đến một ngày nào đó, bệ hạ sẽ là hoàng đế của cả thiên hạ.”
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Kẻ khác nói dòng m.á.u chính thống của Đại Mạc gì đó cũng chỉ là đang nói nhăng nói cuội thôi, chẳng qua là sự ghen ghét của những kẻ yếu hèn mà thôi!”
Cố Nghi thuận thế quỳ xuống, hai tay đặt lên đầu gối của hắn, ngước nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Bệ hạ đã nghe những lời tầm bậy đó bao năm qua, chẳng lẽ lại thật sự tin rồi ư? Những kẻ tự xưng là thanh cao trong giới sĩ phu, tự cho là quý phái, thuộc làu gia phả tổ tiên Đại Mạc, tự cho mình là hiền nhân quân tử, nhưng có ai thực sự là anh hùng đâu chứ? Có ai dám ngẩng cao đầu nói rằng không phụ trời đất, không phụ lòng dân? Bọn họ chỉ là một đám tầm thường, chỉ nói mà không làm, đều là những kẻ nhát gan chỉ giỏi múa mép…”
Tiêu Diễn thấy cô tựa đầu lên đầu gối của hắn nói mãi không ngừng, trán đỏ lên vì kích động, đôi mắt sáng rực như ánh sao.
Thật ra hắn không bận tâm đến những lời người khác nói.
Hắn chỉ để tâm đến một người.
“Cố Nghi…” Hắn khẽ đặt ngón trỏ lên môi cô, thở dài: “Đừng nói nữa, nàng ồn ào quá…”
Cố Nghi ngưng bặt, sững người.
Bao nhiêu lời tâm huyết như thế lại uổng phí rồi sao?
Mê Truyện Dịch
Sau khi cô bị cốt truyện cấm nói thì bây giờ lại bị Tiêu Diễn cấm nói luôn hả?
Cô ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn cúi mắt chăm chú nhìn mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không nói gì.
Cuối cùng hắn cũng mỉm cười với cô, đôi mắt sáng như sao phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô. Cố Nghi chỉ thấy trước mắt tối lại, Tiêu Diễn đặt môi lên môi cô.
Đó là một nụ hôn không hề liên quan đến tình cảm hay dục vọng, chỉ có sự an ủi lặng lẽ dành cho nhau.
Trời đêm quang đãng, ánh trăng dần ngả về phía tây, đêm xuân sắp tàn.