Cao Quý công công cầm đèn, từng bước theo sau hoàng đế đi dọc theo lối đi. Đây là hướng đến Hà Lạc điện.
Ông ta liếc nhìn hoàng đế, thấy sắc mặt hoàng đế không chút vui vẻ mà có phần đáng sợ.
Cao Quý công công thầm nghĩ, chẳng lẽ là đêm qua đã cãi nhau, nhưng vẫn chưa làm lành hay sao? Nếu chưa làm lành thì sao đêm nay còn đến đây chi nữa…
Thực sự ông ta có hơi khó hiểu.
Đèn đuốc phía trước dần sáng rõ, Hà Lạc điện vẫn lung linh ánh nến.
Tiêu Diễn đã cố kìm nén cả ngày, đến giờ không thể chịu đựng thêm nữa.
Hắn nhìn qua cửa sổ tẩm điện, nơi ánh đèn cam dịu hắt ra vài tia ấm áp.
Cố Nghi hẳn là sắp nghỉ ngơi rồi.
Hắn dừng lại trước cửa điện, ra hiệu cho cung nhân không cần thông báo, sau đó đi qua hành lang và bước vào tẩm điện, thấy Cố Nghi đang ngồi trước gương chải tóc.
Cô quay đầu lại nhìn thấy hắn, mỉm cười: “Bệ hạ tới rồi.”
Tiêu Diễn đi đến sau cô, đưa tay giúp cô tháo búi tóc, im lặng giây lát rồi nói: “Pha cho trẫm một ấm trà… Đã lâu rồi trẫm chưa được uống trà do nàng pha.”
Cố Nghi đứng dậy, cười nói: “Bệ hạ chờ một chút, thần thiếp sẽ quay lại ngay.”
Đợi đến khi tiếng bước chân dần xa, Tiêu Diễn từ từ mở hộp trang sức trên bàn trang điểm, lấy ra chiếc bình sứ trắng ở ngăn dưới cùng.
Do dự giây lát, hắn mới lấy bình ra và đổ hết các viên thuốc vào lòng bàn tay.
Tròn mười viên thuốc.
Tiêu Diễn khẽ bật cười.
Hắn chưa từng cầu xin ai, vậy mà hắn đã cầu xin Cố Nghi, nhưng rốt cuộc Cố Nghi lại không đáp ứng hắn.
Có lẽ như người đời nói bao năm nay, huyết thống của hắn vốn không xứng đáng để có người nối dõi.
Cố Nghi bưng khay trà quay lại tẩm điện, thấy Tiêu Diễn lặng lẽ đứng trước gương. Nghe thấy tiếng động, hắn liền quay đầu nhìn cô.
Gương mặt hắn vô cảm, ánh mắt không có chút sinh khí nào, tựa như một pho tượng lạnh lẽo.
Mê Truyện Dịch
“Bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Cô đặt khay trà xuống, nhanh chóng bước đến bên hắn.
Tiêu Diễn bỗng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má cô: “Hôm nay muộn rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Nghi nhíu mày: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Thấy Tiêu Diễn định bước đi, Cố Nghi không kìm được mà giữ lấy vạt áo hắn: “Chờ đã!”
Đúng lúc này, một cung nhân áo xanh vội vàng chạy tới ngoài tẩm điện, dập đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, Nhu tần nương nương thứ tội, có người từ Kiêm Hà điện truyền tin, nói rằng vết thương ở vai của Triệu phi nương nương bị toác ra, m.á.u chảy không ngừng, xin hoàng thượng thương tình mau tới Kiêm Hà điện.”
Cố Nghi giật mình, không khỏi buông tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-239-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn khẽ cau mày, quay lại nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, lời khuyên can của Cố Nghi nghẹn lại nơi cổ họng không nói ra được.
Tiêu Diễn lạnh giọng hỏi: “Nhu tần có điều gì muốn nói?”
Đừng đi. Anh đừng đi.
Cố Nghi hé miệng, nhưng cũng không thể nói nên một lời nào.
Sắc mặt Tiêu Diễn càng lạnh lùng hơn.
Hắn lẽ ra nên biết Cố Nghi từ trước đến giờ chưa từng ghen tuông, chưa từng đố kị, còn hắn mỗi lần nghĩ đến Chu Đình Hạc là lại như nghẹn ở cổ họng, hận không thể trừ khử anh ta ngay tức khắc.
“Cố Nghi…” Hắn bật cười lớn: “Rốt cuộc nàng có trái tim không?”
Lời Tiêu Diễn vừa dứt, Cố Nghi hé môi nhưng vẫn không thể thốt nên lời.
Cổ họng cô như bị nhồi một nắm bông vô hình, yếu ớt, dù cô có mở miệng thế nào, cố gắng ra sao cũng không phát ra được âm thanh nào.
Cốt truyện chó má này nữa, thực sự không có đạo đức chút nào cả!
Một, hai, ba, bốn…
Trong đầu cô từng giây trôi qua nặng nề.
Trong bầu không khí im lặng, đôi mắt đen của Tiêu Diễn dần dần mất đi tia sáng, như tro tàn đã nguội lạnh, dần trở nên mờ nhạt.
…Hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy…
Thấy hắn khẽ động tà áo, quay người định bước đi, Cố Nghi lập tức vươn tay kéo mạnh tay phải của hắn lại, thấy hắn vung tay muốn gạt ra, Cố Nghi bèn hai tay ôm chặt lấy tay hắn, ấn mạnh lên n.g.ự.c trái mình.
Sắc mặt Tiêu Diễn cứng đờ, lại muốn rút tay ra, Cố Nghi ngang bướng ép c.h.ặ.t t.a.y hắn lên nhịp tim của mình.
…Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám…
Nhịp tim của Cố Nghi càng lúc càng nhanh, từng nhịp từng nhịp vang mạnh, truyền qua lớp áo mỏng vào lòng bàn tay hắn. Trước mặt Tiêu Diễn, đôi mắt tròn của Cố Nghi mở lớn, đầu mũi hơi nhăn lại, trông như sắp khóc.
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày: “Sao nàng không nói gì?”
…Bốn mươi chín, năm mươi, năm mươi mốt…
Cố Nghi hé miệng, vẫn im lặng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay hắn không buông, ánh mắt cô lướt qua cung nhân áo xanh vẫn đang quỳ ngoài điện.
Tiêu Diễn cũng nhìn theo, lạnh giọng quát: “Cút ra ngoài!”
Cung nhân cúi đầu không dám nhìn thêm, bối rối không biết phải lui ra lúc nào. Nghe tiếng quát, liền vội dập đầu một cái rồi lui nhanh khỏi Hà Lạc điện.
Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi…
Cố Nghi bỗng thở dài một hơi, như thể chiếc cổ bị siết bởi vận mệnh bỗng chốc được thả lỏng.