Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 237: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:11:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi ngồi im trên ghế tựa, để mặc Tiêu Diễn im lặng lau tóc cho mình.

Không biết hắn từ đâu đi tới đây, xung quanh vẫn phảng phất hơi ấm, nhưng khí thế lại lạnh lẽo như băng.

Thật sự là sự đan xen giữa băng và lửa.

Cố Nghi suy nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu vì sao mình lại khiến hắn phật ý.

Khi tóc đã gần khô, Tiêu Diễn ngừng tay.

Cố Nghi kịp thời quay đầu lại, nở nụ cười tươi tắn: “Đa tạ bệ hạ!”

Tiêu Diễn cúi mắt, chỉ khẽ liếc cô một cái, ném khăn lụa lên bàn trang điểm rồi lặng lẽ đi về phía phòng khách.

Cố Nghi liền đi theo, thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, cô cười tươi nói: “Bệ hạ dùng bữa cùng thần thiếp nhé.” Cô dừng lại một lát rồi nói thêm: “Một ngày không gặp như cách ba thu, thần thiếp thật sự rất nhớ bệ hạ!”

Tiêu Diễn cuối cùng cũng quay lại nhìn cô, tuy không mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lùng dường như đã dịu đi đôi phần.

Cố Nghi thầm nghĩ, có hy vọng!

Dù không biết vì sao hôm nay Tiêu Diễn kỳ lạ như vậy, nhưng chỉ cần có thể dỗ dành thì mọi chuyện không còn gì to tát nữa!

Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống, vẫn không nói với cô câu nào. Cố Nghi bất giác cảm thấy thái độ kiêu ngạo này giống hệt Tiêu Luật lúc trước. Đúng là m.á.u mủ ruột thịt có khác.

Cô ngồi xuống cạnh hắn, bất chợt cúi gần sát vào mặt hắn, thấy Tiêu Diễn tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng không né tránh, Cố Nghi bèn lại gần hơn, đặt một nụ hôn lên má phải của hắn.

Tiêu Diễn thoáng sững lại, quay đầu nhìn cô đầy bất ngờ, nhưng bầu không khí lạnh lẽo vây quanh hắn phút chốc liền tan biến.

“Có phải bệ hạ giận thần thiếp không?” Cố Nghi thừa cơ nắm lấy tay phải hắn: “Thần thiếp ngu dốt, không biết đã phạm lỗi gì, nhưng tuyệt đối không cố ý chọc giận bệ hạ…”

Mê Truyện Dịch

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Dùng bữa đi.” Cũng không buông tay cô ra.

Cơn giận này đến nhanh mà đi cũng nhanh, đúng là giống như hổ giấy.

Lông của Tiêu Diễn có vẻ đã được vuốt xuôi rồi.

Cố Nghi vui mừng lại gần hắn: “Vậy bệ hạ cũng hôn thần thiếp một cái được không?”

“Làm loạn.” Tiêu Diễn lạnh lùng đáp.

Được thôi.

Cố Nghi đành quay mặt đi, vừa quay đi thì lại bị kéo lại, môi cô bất ngờ có cảm giác ấm nóng.

Tiêu Diễn hôn nhẹ lên môi cô: “Được rồi, dùng bữa đi.”

Dùng bữa xong, Tiêu Diễn đi tắm. Đợi khi hắn tắm rửa xong xuôi, thấy tâm trạng hắn có vẻ tốt, Cố Nghi định nhân cơ hội hỏi rõ chuyện gì đã khiến hôm nay hắn tức giận, nhưng Tiêu Diễn lại không cho cô cơ hội đó.

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-237-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Chưa đến giờ Mão, Cao Quý công công đã đợi sẵn bên ngoài tẩm điện của Hà Lạc điện.

Tiêu Diễn thức dậy, nghiêng đầu nhìn Cố Nghi vẫn còn đang ngủ, khẽ vuốt nhẹ gò má cô rồi mới kéo rèm giường ra, rời khỏi giường.

Cao Quý công công bưng triều phục vào, nhẹ nhàng giúp hoàng đế thay đồ. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, ông ta không nhịn được lén nhìn sắc mặt của hoàng đế.

Hôm qua hoàng thượng nổi trận lôi đình, ông ta dù không rõ lý do nhưng thấy cả buổi chiều hoàng đế không duyệt tấu chương mà chạy đi luyện kiếm, sau đó lại một mình đến Hà Lạc điện.

Haiz, tính cách hoàng đế là vậy đó, chuyện gì cũng giữ trong lòng.

Ông ta vốn nghĩ rằng hoàng đế chắc chắn sẽ trút giận lên Nhu tần, nhưng nhìn tình hình này thì biết là không phải như vậy rồi.

Không hổ danh là Nhu tần nương nương!

Tiêu Diễn thay triều phục xong, ánh mắt lướt qua hộp sơn đỏ với hoa văn chạm vàng trên bàn trang điểm, dừng lại một lúc.

Mặc dù có hàng trăm phương pháp khiến người khác phải phục tùng, nhưng nếu không phải là tự nguyện thì có ích gì?

Cố Nghi, mong rằng nàng đừng khiến trẫm phải thất vọng.

*

Thời tiết cuối xuân dần nóng lên, chim chóc ngoài cửa sổ kêu ríu rít không ngừng.

Tiếng chim làm Cố Nghi thức giấc, Đa Lạc nghe thấy động tĩnh liền vội vàng vào tẩm điện.

“Nương nương tỉnh rồi.” Đa Lạc vén màn lên, thấy sắc mặt Cố Nghi hơi đỏ: “Hôm nay quả thực hơi nóng, nếu nương nương cảm thấy nóng, nô tì sẽ đi lấy ít đá sớm một chút.”

Cố Nghi sờ thấy lưng đẫm mồ hôi, đáp: “Thời tiết này mà dùng đá thì hơi sớm, cứ mở cửa sổ ra là được rồi.”

Đa Lạc đi mở nửa cánh cửa sổ ra.

Một cơn gió mát thổi vào phòng, Cố Nghi cảm thấy dễ chịu hơn, ngáp một cái rồi ngồi dậy.

Đa Lạc bèn mang bát thuốc an thần đã được hâm nóng tới: “Nương nương dùng canh an thần nhé.”

Cố Nghi nhận bát, uống một hơi rồi bắt đầu sửa soạn.

Dùng bữa sáng xong, cô dặn dò: “Hôm nay ngươi để ý một chút, khi ra ngoài nhận thức ăn thì hỏi thử xem trong cung có chuyện gì lớn xảy ra không?”

Hôm qua tâm trạng của Tiêu Chó tệ như thế, chắc chắn không phải vô cớ.

Cô cảm thấy có chút không an tâm.

Đa Lạc gật đầu rồi hỏi: “Nương nương có định đi cưỡi ngựa nữa không ạ?”

Cố Nghi khẽ gật đầu.

Sau khi cô rời khỏi điện, cung nhân bắt đầu quét dọn mọi ngóc ngách từ trong ra ngoài cung điện và bên ngoài sân vườn.

Loading...