Hắn cất cao giọng: “Người đâu, Thục phi nương nương đã mệt rồi.”
Chẳng mấy chốc, hai cung nữ ngự tiền liền đẩy cửa vào, hai bên đỡ lấy Thục phi đầu tóc rối bời.
Tề Thù không cam lòng, cười lạnh lẽo vài tiếng: “Hoàng thượng bảo trọng.”
“Thục phi cũng bảo trọng.” Tiêu Diễn nói xong liền xoay người bước ra khỏi Thải Vi điện.
Trong sân, gió đêm lành lạnh, hoa cỏ vẫn rực rỡ, nhưng những món ăn bày trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi liền nghe cung nhân bàn tán xôn xao, rằng Thục phi nương nương noi theo các thái phi, tự nguyện xin xuất cung đến đạo quán.
Nhanh như vậy sao…
Theo tình tiết truyện, lúc Tề Thù rời cung là sau khi cây trâm gắn viên ngọc đỏ bị bại lộ, nhưng hiện giờ cây trâm vẫn đang trong tay cô. Tiêu Diễn để Tề Thù rời cung, là vì chuyện Đào Giáp ư?
Cố Nghi bất an đi vài vòng trong tẩm điện.
Tề Thù liệu có đi gây rắc rối cho nữ chính không?
Nếu không có cây trâm gỗ, nữ chính còn có chiêu nào khác không?
Hay là tình tiết này vì cái kết đã định nên qua loa lướt qua cho xong?
Cố Nghi nhìn thoáng qua hộp trang sức trên bàn trang điểm, cô lưỡng lự, cây trâm gỗ này thật sự là củ khoai nóng bỏng khi ở trong tay cô.
Cô không thể tùy tiện vứt bỏ đạo cụ quan trọng như vậy.
Dù rằng đã hạ quyết tâm tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cô vẫn muốn kéo dài thêm chút nữa!
Đa Lạc bưng thức ăn vào điện, gọi cô: “Nương nương, đến giờ dùng bữa rồi.”
Cố Nghi đáp lời, tạm thời gạt cây trâm gỗ ra khỏi đầu.
Đa Lạc gắp vào bát cô một miếng củ cải muối, mỉm cười nói: “Vị sư phụ trong bếp nói đã nhận được tin rồi, chú dê nhỏ đáng lẽ phải đợi đến mùa đông mới đưa vào cung sẽ tới vào tháng sau. Sư phụ bảo dù mùa này ăn thịt dê hơi nóng, nhưng gọi một đĩa đùi dê nướng kèm canh dưa thì cũng ổn lắm.”
Phải rồi, đã sắp tháng đến năm rồi.
Tay Cố Nghi đang múc cháo liền khựng lại, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi, dường như thời điểm kết thúc của câu chuyện cũng không còn xa nữa.
“Tuyệt thật!” Cô cười tươi: “Ăn xong bữa này thì đi luyện cưỡi ngựa ở trường ngựa trong ngự hoa viên, cuộc đi săn mùa xuân cũng sắp tới rồi.”
“Nương nương nói đúng! Đến lúc đó cưỡi ngựa trên đồi săn thú thì thoải mái hơn ở ngự hoa viên nhiều, lại còn có thể chơi đánh mã cầu nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-235-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không đâu, cảm ơn.
Mê Truyện Dịch
Nỗi đau đớn của lần chơi đánh bóng lại ùa về trong lòng Cố Nghi.
*
Vào giờ Tỵ.
Cố Nghi thay y phục cưỡi ngựa, đến ngự hoa viên cưỡi ngựa.
Ngay khi cô vừa rời đi, một nhóm ảnh vệ lặng lẽ tiến vào Hà Lạc điện, tuân lệnh hoàng thượng tìm kiếm xem có còn sót lại thuốc độc tề mẫu châu trong điện hay không, loại thuốc này cực độc, nhất định phải tra kỹ.
Hoàng đế lệnh cho họ hành động bí mật, tuyệt đối không được kinh động đến Nhu tần, vì thế họ đã đợi rất lâu, mãi đến khi sáng nay Nhu tần rời khỏi điện mới lẻn vào.
Họ tìm trước ở chỗ Đào Giáp từng ở nhưng không thấy gì, rồi tới phòng tạp dịch của cung nữ, vẫn không thấy bóng dáng của tề mẫu châu đâu.
Người từng thấy loại độc này không nhiều, các ảnh vệ chỉ biết rằng họ đang tìm một loại thuốc có hình tròn mà thôi.
Nơi cuối cùng họ tra xét là tẩm điện của Nhu tần.
Các ảnh vệ nín thở, tìm kiếm cẩn thận rồi lại xếp đồ đạc về chỗ cũ, sợ rằng Nhu tần sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Một ảnh vệ liếc qua chiếc hộp sơn đỏ ba tầng trên bàn trang điểm, hộp khắc họa tiết hoa văn vàng.
Hắn ta do dự trong chốc lát rồi nhẹ nhàng kéo ngăn đầu tiên ra, đầy những trâm vòng, hắn ta không dám nhìn lâu, liền nhẹ nhàng đóng lại.
Hắn kéo ngăn thứ hai, thấy một hộp gỗ mun điêu khắc tinh xảo, mở ra thấy vẫn là một đôi trâm, hắn ta liền quay mặt đi, đóng hộp lại, đặt vào chỗ cũ.
Kéo tầng cuối cùng ra, cũng toàn là trâm ngọc, hắn ta định đóng lại thì bỗng nghe một tiếng “cạch” nhẹ vang lên từ vách hộp.
Hắn ta liền kéo mạnh ngăn kéo ra, một chiếc bình ngọc trắng cổ dài rơi ra từ đống trâm ngọc.
Ảnh vệ mở nắp bình, thấy bên trong là các viên thuốc hình tròn màu đen.
Các ảnh vệ nhìn nhau, người đứng đầu khẽ gật đầu, liền cất bình vào người rồi lặng lẽ rời khỏi tẩm điện, nhanh chóng đến Thiên Lộc các báo lại.
Hoàng đế nhìn ảnh vệ đang quỳ phía dưới, lòng thầm an tâm đôi phần.
Lời nói sau cùng của Tề Thù tối qua khiến hắn nghi ngờ. Tế mẫu châu mà Cao Hi Viên điều chế lẽ ra đều nằm trong tay Tề Thù, nhưng không biết cô ta đã giao hết cho kẻ mặc áo xám bắt Lưu Thái phi hay đã tiêu hủy. Nhưng nhìn sắc mặt cô ta tối qua, Tiêu Diễn sợ rằng cô ta còn để lại cho người khác nữa.
Ví như là Đào Giáp.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra liền khiến hắn giật mình, nên đã ra lệnh cho ảnh vệ đến Hà Lạc điện tra xét.