Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 231: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:11:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu nữ chính thực sự “go die” thì đừng nói là duy trì mạch truyện chính, đến tính mạng của cô cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy, cô sẽ lại quay trở về ngày 15 tháng 6!

Cố Nghi lại thở dài, chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng Triệu Uyển giờ đã là Triệu phi, vậy nên tuyến sự nghiệp của nữ chính vẫn ổn định!

*

Giờ Tuất.

Ngoài cổng Chu Tước, những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, soi rọi một mảng ánh sáng đỏ rực phía dưới cổng.

Đào Giáp xách hành lý chậm rãi bước ra ngoài cổng cung, hai cánh cửa gỗ sơn đỏ sau lưng cô ấy khép lại, phát ra tiếng động nặng nề.

Đào Giáp ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trời đất bao la nhưng trong phút chốc cô ấy không biết phải đi về đâu.

Cách đó không xa, một người từ bóng tối bước ra: “Đào Giáp.”

Mê Truyện Dịch

Cô ấy ngẩng đầu, thấy người đến mặc giáp bạc lấp lánh dưới ánh sáng lạnh lẽo, cô ấy định mỉm cười nhưng lại bất giác bật khóc: “Tề Sấm ca ca…”

Tề Sấm thấy cô ấy đã thay áo cung nữ, hỏi: “Giờ cô định đi đâu?”

Đào Giáp lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt châu bị đứt.

Tề Sấm lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy, chỉ hỏi: “Nhu tần sao lại để cô đi?”

Đào Giáp nhận lấy khăn tay, vừa lau nước mắt vừa im lặng, cất bước về hướng đông, Tề Sấm đành lặng lẽ đi theo.

Đi được chừng nửa khắc, Đào Giáp mới dừng khóc, nghẹn ngào nói: “Là ta không tốt, ta có lỗi với điện hạ, càng… có lỗi với nương nương…”

Bước chân Tề Sấm khựng lại, nhíu mày hỏi: “Nương nương? Nương nương vẫn ổn chứ?”

Đào Giáp nghe vậy liền quay lại nhìn anh ta, chỉ thấy Tề Sấm mặt đầy lo lắng, đôi lông mày kiếm đang suy tư. Cô ấy lập tức hiểu ra, giận dữ nói: “Nương nương? Trong lòng huynh chỉ có nương nương ở Thái Vi điện thôi phải không?”

Cô ấy giơ tay ném chiếc khăn tay về phía Tề Sấm, rồi quay đầu đi nhanh.

Tề Sấm lúc này mới nhận ra người mà cô ấy nói là Nhu tần nương nương.

Anh ta lập tức đuổi theo, chỉ cần hai bước đã bắt kịp, giữ c.h.ặ.t t.a.y rồi kéo Đào Giáp lại: “Nếu không biết đi đâu, chi bằng về tạm Tề phủ đã.”

Đào Giáp nói: “Ta không đi!” nhưng không thể giằng ra được.

Tề Sấm coi như không nghe, vẫn giữ tay cô ấy, kéo cô ấy về phía Tề phủ.

*

Đầu giờ Hợi.

Cố Nghi rửa mặt xong, nằm xuống giường gỗ.

“Nương nương nghỉ ngơi sớm đi ạ. Nếu có chuyện gì thì gọi nô tì, nô tì sẽ ở bên ngoài.”

Cố Nghi “Ừm” một tiếng, kéo chăn lụa đắp lên người. Đa Lạc thấy cô cả buổi tối tinh thần uể oải, biết rằng cô chắc chắn đang khó chịu trong lòng, nên bảo cô nghỉ sớm, tự mình canh giữ bên ngoài điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-231-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Không biết bao lâu sau, Cố Nghi trở mình vài lần rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Một làn gió mát thổi qua bên tai, cô lại mở mắt ra.

Bên ngoài màn giường đã có một người đứng đó, dáng người cao ráo đang nhìn chăm chú nhìn cô.

Ngày hôm qua như tái hiện lại, Cố Nghi không còn kinh ngạc nữa, bên giường còn để một chiếc đèn trắng mờ, cô có thể nhìn rõ gương mặt người đến.

Tiêu Diễn mặc một chiếc áo bào đỏ, không cài mũ ngọc, tóc buộc lỏng sau đầu, trông như vừa tắm xong.

Tiêu Diễn rất hiếm khi mặc đồ đỏ, nhưng Cố Nghi lại thích ngắm hắn trong màu đỏ nhất.

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi nằm trong màn lụa, ngủ yên, hơi thở đều đều, n.g.ự.c khẽ phập phồng.

Khung cảnh này dường như hắn đã thấy ở đâu rồi.

Hắn tiến gần hơn, thấy hàng mi cô như chiếc quạt khẽ run rẩy, có vẻ đang mơ, nhưng biểu cảm không giống như mơ đẹp.

Vì vậy, hắn đưa tay khẽ lay màn lụa, quả nhiên Cố Nghi liền tỉnh lại.

“Bệ hạ đến rồi.” Cô ngồi dậy nói.

Tiêu Diễn vén màn ngồi xuống, cởi giày nằm xuống bên cạnh.

Cố Nghi chớp chớp mắt, ngửi thấy hương xà phòng và mùi thông trúc trên người hắn: “Bệ hạ từ Thiên Lộc các đến đây sao?”

Tiêu Diễn gật đầu: “Trẫm đến xem nàng thế nào.”

Cố Nghi cũng thuận thế nằm xuống, kéo chăn lụa phủ xuống, nhẹ nhàng đắp lên cả hai người.

Đêm dần sâu, chiếc đèn bên giường vì ngọn lửa sắp tàn mà ánh sáng yếu đi đôi chút.

Cố Nghi không ngủ được, quay đầu nhìn về phía Tiêu Diễn, thấy hắn cũng đang nhìn mình.

“Bệ hạ lẽ ra đã nghỉ ngơi rồi chứ?”

Tiêu Diễn cười khẽ: “Vốn là đã yên giấc, nhưng không ngủ được nên mới đến thăm nàng.”

Cố Nghi khẽ mỉm cười: “Bệ hạ đêm nay thực sự tuyệt đẹp!”

Cô vừa dứt lời, lại thấy hắn hiếm khi biểu lộ vẻ ngờ vực, hỏi ngược lại: “Thật sao?”

Sao Tiêu Diễn lại thiếu tự tin như vậy chứ?

Cố Nghi lập tức quả quyết nối: “Tất nhiên là thật, bệ hạ trong mắt thần thiếp đương nhiên tuấn mỹ vô song.” Anh thân là phiên 1, thật sự là đỉnh nhất!

Tiêu Diễn khẽ cười, ngón tay dịu dàng chạm nhẹ vào má phải của cô: “Vậy… tại sao đôi lúc, trẫm lại cảm thấy nàng nhìn trẫm mà như đang nghĩ đến người khác?”

Cố Nghi giật mình, sự nhạy bén của Tiêu Diễn khiến cô khó lòng che giấu. Cô chớp mắt, trong lòng bất giác sinh ra chút cảm giác thú vị.

Loading...