Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 227: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không cần đâu.” Tiêu Diễn lắc đầu, chỉ hỏi: “Ngươi định đi đâu?”

Đa Lạc thật thà đáp: “Nô tì muốn tranh thủ trước khi Ti ngôn ti nghỉ để truyền lời thay nương nương.”

“Vậy mau đi đi.” Tiêu Diễn nói rồi bước vào cửa lớn của Hà Lạc điện.

Cao Quý lườm Đa Lạc một cái thật sắc, nhưng cô ấy chỉ nhún vai rồi nhanh chóng chạy đi.

Trong tẩm điện, Cố Nghi cất lá thư từ Phủ Châu vào chiếc hộp gấm trong tủ cạnh giường.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay lại thì thấy Tiêu Diễn đã bước vào. Trên người hắn vẫn khoác bộ triều phục vàng tươi, đầu đội mũ ngọc trắng.

Mê Truyện Dịch

Cô vội vàng cúi người: “Tham kiến bệ hạ, thần thiếp vừa rồi không nghe thấy thông báo.”

“Đứng lên đi.” Tiêu Diễn nhìn quanh điện, thấy nơi này sáng sủa hơn so với cung Bình Thúy rất nhiều, ngoài cửa sổ còn thấy khu vườn tràn đầy sức sống, cả vườn sắc xuân xanh mơn mởn.

Trước mặt là chiếc giường gỗ buông rèm lụa xanh ngọc nhẹ nhàng lay động theo gió. Trong điện, lư hương đang tỏa khói, vẫn là mùi hương trái cây hoa cỏ mà Cố Nghi yêu thích.

Đây là lần đầu tiên hắn đến Hà Lạc điện, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Cố Nghi thấy vậy, mỉm cười nói: “Thần thiếp tạ ân điển của bệ hạ, thần thiếp rất thích nơi này.”

Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng. Hai người hầu bên cạnh lặng lẽ vào điện, đặt chiếc khay đựng y phục lên bàn gỗ trong phòng rồi lặng lẽ lui ra.

Cố Nghi liếc nhìn, tiến đến gần hơn: “Để thần thiếp thay y phục cho bệ hạ…”

Nghe vậy, Tiêu Diễn giơ tay ra.

Cố Nghi đưa tay tháo đai ngọc trên thắt lưng hắn trước, chạm vào làn da mát lạnh, cô đặt sang bên rồi giúp hắn cởi bỏ long bào.

Cô gỡ khuy dưới cổ, thấy hầu kết của hắn hơi chuyển động.

Cố Nghi hơi khựng lại rồi tiếp tục cởi những dây buộc khác.

Cô cố tập trung vào hành động của mình, nhưng cũng nhạy bén nhận thấy hôm nay Tiêu Diễn dường như có chút khác biệt. Dù không ngẩng đầu, cô vẫn có thể cảm nhận ánh mắt hắn liên tục đang dõi theo mình.

Khi đó trời đã xế chiều, trong điện không còn ai khác. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng cửa sổ đổ lên nền gạch xanh, cũng kéo dài bóng dáng của hai người. Một lúc lâu không ai nói gì, chỉ nghe tiếng chim về tổ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng.

Cố Nghi cố nén tay không run, cuối cùng cũng giúp hắn cởi xong long bào, treo lên giá gỗ hoa lê, rồi lấy chiếc áo choàng màu xanh lam trên khay để thay cho hắn. Đang định thắt dây lưng thì bị hắn nắm tay lại: “Không cần thắt dây.”

Cố Nghi cảm nhận lòng bàn tay hắn nóng rực, cúi đầu khẽ “Ừm” một riếng

Tiêu Diễn thấy đôi tai cô đã ửng hồng, như màu hoa đào tháng ba.

Một lúc sau, hai người lại im lặng.

Cố Nghi cố đè nén nhịp tim đập nhanh vô cớ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt hắn sáng lên, mở miệng hỏi mình: “Nàng đói không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-227-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cô mơ hồ lắc đầu: “Không đói lắm.”

Câu “Bệ hạ có đói không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cô bỗng thấy người nhẹ bẫng, đã bị hắn bế ngang lưng đi vào lớp màn lụa mỏng.

Đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc!

“Bệ hạ!” Tiêu Chó!

Trên chiếc giường gỗ, gương mặt của Tiêu Diễn gần ngay trước mắt, bóng dáng hắn như ngọn núi sừng sững phủ lấy cô.

“Đến hôm nay trẫm mới hiểu, người xưa nói một ngày không gặp tựa ba thu, hóa ra là thật.”

Mặt Cố Nghi đỏ bừng, đành để mặc cho mọi chuyện trôi theo dòng chảy tự nhiên.

Ánh chiều tà dần tắt, trăng lên ngày càng sáng.

Tiếng trống canh đầu vừa vang lên, cung nhân được gọi vào để chuẩn bị nước nóng. Sau khi tắm xong, hai người chỉ ăn một đĩa điểm tâm để lót dạ.

Đến giờ Mão, Cao Quý công công đến đúng giờ để gọi Tiêu Diễn.

Thấy hắn rời đi, Cố Nghi vẫn mơ mơ màng màng cuộn trong chăn lụa ngủ tiếp.

Đến khi cô tỉnh giấc đã qua giờ Thìn.

Các cung nhân của Hà Lạc điện cúi mắt không dám nhìn thẳng, lặng lẽ vào điện giúp cô sửa soạn, không ai dám lên tiếng.

Cố Nghi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tối qua hai người thân mật bên nhau không kiềm chế được, dường như có hơi quá rồi. Tuy cung nhân ở xa có lẽ không nghe thấy gì, nhưng cô vẫn không nói gì thêm.

Khi cung nhân mang ga trải giường và chăn đã thay ra khỏi điện, Đa Lạc mới bưng một bát thuốc đã nguội vào điện.

“Nương nương, mời dùng canh an thần.”

Cố Nghi nhận lấy uống một ngụm, nhưng không nếm thấy vị đắng quen thuộc, vị thuốc có chút khác biệt.

“Đây là bệ hạ ban cho sao?”

Đa Lạc gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Cố Nghi nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười: “Thuốc này uống vào hơi đắng, đi lấy một ít mứt hạnh đi.”

Đa Lạc vâng lệnh, lập tức quay đi.

Tim Cố Nghi đập thình thịch. Cô không chắc bát thuốc này có phải chỉ thay đổi một chút công thức, vẫn là thuốc tránh thai thông thường hay là đã hoàn toàn không còn là thuốc tránh thai nữa?

Nam Triều đã diệt vong, triều đình không có hoàng hậu, hoàng đế cũng không có người kế thừa, cơn sóng lớn này chắc chắn sẽ trở lại. Lần này, Thận Vương không chết, liệu Tiêu Diễn có thay đổi chủ ý, muốn có người kế tự không?

Loading...