Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 222: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đa Lạc gật đầu: “Nô tì đã đến hỏi từ sáng sớm, Ti uyển ti nói rằng vài ngày nữa sẽ tìm được cây giống tốt rồi đến trồng cho nương nương.”

Cây giống… cũng không phải là không được, nhưng thật ra cô muốn có những cây đã lớn để sớm được thưởng thức quả.

Thôi thì đành vậy.

Cố Nghi đi ra vườn sau, thấy cảnh sắc xanh mướt, ngay cả giàn nho cũng đã nảy những mầm lá xanh nhạt.

Cô đi đến bên hồ, nhìn thấy một hồ cá đủ màu sắc đang tranh nhau bơi đến, bỗng cảm thấy như đã trải qua mấy đời vậy.

Cô ngắm cá một hồi rồi hỏi Đa Lạc: “Hôm nay đã cho người đem lễ vật đến Kiêm Hà điện chưa?”

“Nô tì làm theo lời nương nương dặn, từ sáng đã phái người đem một cây ngọc như ý đến…” Đa Lạc dò hỏi: “Nương nương có định đến Kiêm Hà điện chúc mừng Triệu phi nương nương không ạ?”

Cố Nghi lắc đầu: “Hôm nay việc trong điện nhiều, để ngày mai đi vậy…”

Triệu Uyển được phong phi, phẩm cấp trên cô, theo lý thì cô thật sự nên đi, nhưng mà cô không muốn đến lắm.

Ngay lúc này, một cung nữ bước nhanh vào vườn, bẩm báo: “Nương nương, Vương Tiệp dư ở Tú Di điện đến cầu kiến, nói là đến chúc mừng nương nương dọn về cung mới…”

Vương Tiệp dư…

Quả nhiên, từ khi chuyển ra khỏi Tây Uyển, lại phải đón tiếp các khách đến thăm.

Cố Nghi thở dài trong lòng: “Đưa Vương Tiệp dư đến phòng khách, dâng trà, ta sẽ đến ngay…”

Nói xong, cô liền đi vào tẩm điện thay một bộ áo khoác màu xanh chàm, bên trong là váy áo màu vàng nhạt, rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Đa Lạc cầm lược răng cưa, đứng phía sau có chút lúng túng nói: “Nô tì vụng về, hay là nô tì đi gọi Đào Giáp tỷ tỷ vào đây giúp nương nương búi tóc…”

Cố Nghi lắc đầu nói: “Cứ búi đơn giản là được rồi.”

Đa Lạc vâng lời, may mà búi tóc đơn giản cũng không khó.

Cô ấy cẩn thận búi xong, nhìn trước ngó sau rồi hỏi: “Nương nương hôm nay có cần cài trâm gỗ không ạ?”

Nói rồi, Đa Lạc định lấy hộp gấm đựng một đôi trâm gỗ mun khảm hoa mai hồng ngọc, nhưng bị Cố Nghi đưa tay ngăn lại.

“Không cần, hôm nay không phải ra ngoài, chỉ cài hoa điền là được rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-222-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Đa Lạc liền đi lấy tám bông hoa điền từ hộp báu rồi cài lên tóc cho cô.

Vương Tiệp dư vừa uống được nửa chén trà, đã thấy Cố Nghi bước nhẹ nhàng vào phòng khách.

Mấy tháng không gặp, cô đã gầy hơn đôi chút, nhưng gương mặt lại mang sắc hồng phấn nhạt như hoa đào.

Vương Tiệp dư đứng dậy, cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Nhu tần nương nương.”

Cố Nghi giơ tay: “Vương Tiệp dư không cần đa lễ.”

Đợi cô ngồi xuống, Vương Tiệp dư mới ngồi theo.

Cố Nghi thấy có phần thú vị, quan sát Vương Tiệp dư một lát, thấy trên khuôn mặt cô ta lại là vẻ hòa nhã hiếm có.

“Nương nương từ nơi xa hồi cung, không những được thăng lên tần vị mà còn được chuyển đến điện này. Thần thiếp chúc mừng Nhu tần nương nương.”

Cố Nghi khẽ cười: “Đa tạ Tiệp dư.”

Vương Tiệp dư trước đây không bao giờ ngờ được rằng vốn dĩ chỉ là Cố Mỹ nhân ở điện phụ của cô ta, sau đó bị giáng xuống ở Tây Uyển vì làm phật ý thánh giá, nay lại có thể được thánh sủng như vậy.

Trong lòng tuy có chút không cam, nhưng phần nhiều là kinh ngạc, không khỏi nói: “Nương nương hôm nay quả thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác…”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi nhấp một ngụm trà, từ tốn đáp: “Hoàng thượng nay đã thu phục được Thanh Châu, tất nhiên trong lòng rất vui, ta cũng chỉ là nhờ được theo giá chuyến tuần du phương Nam mà may mắn hưởng chút ân sủng mà thôi…”

Vương Tiệp dư trong lòng bán tín bán nghi, nhưng lại nghe Cố Nghi tiếp lời: “Tiệp dư chắc cũng biết, kỳ khảo mãn ba năm sắp đến, Phủ Châu thi hành lệnh cải cách thuế má bước đầu đã thấy được hiệu quả, lần thăng chức này của hoàng thượng, e cũng có phần vì lý do này…”

Vương Tử Bá đi Phủ Châu cũng đã khá lâu rồi.

Vương Tiệp dư gật đầu, thấu hiểu: “Nương nương nói phải…”

Cố Nghi đặt chén trà xuống, nghe Vương Tiệp dư cười khúc khích, lại nói: “Lúc trước thiếp cũng đã đi đến Kiêm Hà điện bái kiến Triệu phi nương nương, thấy nàng ấy sắc mặt không được tốt lắm, có lẽ vết thương ở vai vẫn chưa lành, đến thiếp trông thấy còn cảm thấy thật xót xa, chẳng biết hoàng thượng nhìn thấy sẽ đau lòng đến mức nào…”

Vương Tiệp dư nói rồi chăm chú quan sát Cố Nghi, thấy cô chỉ khẽ cười: “Triệu phi nương nương có công cứu giá, hoàng thượng phong thưởng cũng là để khen ngợi…”

“Nương nương nói phải, thiếp nghe bảo rằng tuy trên vai Triệu phi nương nương có để lại sẹo, nhưng hoàng thượng cũng không thu lại ngọc bài ở Kính sự phòng, quả là… được thánh sủng như vậy…”

Cố Nghi cầm bình trà sứ trắng lên, rót thêm trà vào chén mình, chậm rãi nói: “Vương Tiệp dư nói lời này với ta là có ý gì?”

Vương Tiệp dư thấy ánh mắt cô lộ chút sắc lạnh, mặt hơi sượng lại, dịu giọng nói: “Nhu tần nương nương lần này theo giá tuần du phương Nam, hẳn đã tận mắt chứng kiến. Thiếp chỉ muốn hỏi một câu, Triệu phi nương nương thực sự nhờ công cứu giá mà giành được trái tim của hoàng thượng chăng? Vậy thì sau này ở hậu cung, chẳng phải sẽ khó sống hơn sao?”

Loading...