Cố Nghi cựa mình, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?” Lúc này cô đã ngừng khóc.
Tiêu Diễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Sau đó tay phải của hắn cũng bị chặt, hắn lại nói nhớ quê hương, muốn gửi tay phải về cố hương… Quân doanh cũng đồng ý… nhưng vài ngày sau, chân phải của hắn lại mọc mụn nhọt, nhưng lần này quân doanh không chặt nữa, chỉ nói với tù binh đó: Ngươi ba lần bảy lượt thế này, thực ra là có ý định thoát thân phải không…”
Hả? Hết rồi sao?
Cố Nghi ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn thật sự im lặng.
Đây là chuyện cười gì vậy? Đây có phải chuyện cười không?
Đây là chuyện ma thì có!
Cố Nghi ngỡ ngàng hỏi: “Bệ hạ kể xong rồi à?”
Tiêu Diễn gật đầu: “Xong rồi, khanh khanh thấy thế nào, có buồn cười không?”
Cố Nghi cười gượng hai tiếng: “Buồn cười lắm!” Buồn cười éo gì chứ!
Ánh mắt Tiêu Diễn sáng lên, hắn khẽ vuốt tai cô, cúi xuống hôn cô.
Tiêu Diễn mở mắt, thấy trước mặt là Thiên Lộc các.
Hắn nghĩ hắn lại đang mơ, nhưng những viên gạch xanh trên nền đất của Thiên Lộc các trước mặt đã cũ kỹ, xám xịt.
Hắn nhìn thấy trước cột đỏ là một bóng người hơi còng lưng, vẫn mặc chiếc áo bào xanh có thêu hình cá bay.
Mê Truyện Dịch
Từ khi nào Cao Quý đã già thế này rồi?
Tiêu Diễn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt ông ta thì nghe thấy một tiếng truyền báo từ ngoài các: “Cố Tể tướng cầu kiến.”
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc.
Hắn nhìn một lúc, mới nhận ra đó là Cố Trường Thông.
Cố Trường Thông tóc đã bạc trắng, đầu đội mũ cao, cầm thẻ bài đi đến nhưng trên người lại không mặc quan phục, chỉ khoác một chiếc áo dài màu trắng tinh khôi.
Cao Quý khẽ nói: “Cố Tể tướng xin đợi một lát, bệ hạ đang thay y phục, sẽ ra ngay. Hay là Tể tướng vào trong gian bên cạnh ngồi trước, trời lạnh rồi, chân Tể tướng lại bị đau chắc sẽ khó chịu lắm…”
Tiêu Diễn chợt nhận ra giấc mơ này vô cùng hoang đường.
Cố Trường Thông sao lại làm Tể tướng? Từ khi nào đã thành Tể tướng rồi?
Tiêu Diễn tiến lại gần hơn, thấy trên khuôn mặt của Cố Trường Thông chỉ lộ ra một nụ cười mỉm, trên y phục phảng phất mùi nhang đèn.
Cố Trường Thông mở miệng nói: “Hôm qua là ngày đại triều hội Nguyên đán, bệ hạ chắc hẳn bận rộn, lão thần chờ thêm một lúc cũng không sao, hôm nay có lẽ cũng là lần cuối lão thần đến Thiên Lộc các.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-219-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý thở dài một tiếng: “Tể tướng đã dâng biểu từ chức, bệ hạ thật sự không nỡ…”
Cố Trường Thông cười nhẹ lắc đầu: “Sau khi lão thần từ quan cũng sẽ không rời khỏi kinh thành, A Chiêu vẫn còn ở Nội các… “ Ông thở dài: “Hoàng quý phi Nhu Gia cũng đã an táng trong lăng hoàng gia, lão thần tuyệt đối không rời kinh. Nếu một ngày nào đó bệ hạ muốn gặp lão thần thì vẫn có thể cho truyền gọi lão thần…”
Hoàng quý phi Nhu Gia…
Sao lại có Hoàng quý phi?
Ngực Tiêu Diễn thắt lại, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cao Quý khẽ thở dài: “Năm nào vào ngày Nguyên đán cũng không dễ dàng gì…”
Lời vừa dứt, Tiêu Diễn thấy một bóng người từ phía sau các bước ra, không mặc long bào màu vàng sáng mà là một chiếc áo bào trắng tinh khiết.
Hắn ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của chính mình, dù là đang độ tuổi tráng niên nhưng tóc hai bên thái dương đã hơi bạc, vẻ mặt giữa hai hàng lông mày lạnh lùng nghiêm nghị.
Trong lòng hắn cảm thấy càng lúc càng lạ lẫm.
Cố Trường Thông cúi người bái chào: “Tham kiến bệ hạ.”
“Bình thân.”
Tiêu Diễn thấy hắn ngồi xuống, từ tốn nói: “Cố Tể tướng từ quan, trẫm đã chuẩn tấu.”
Cố Trường Thông cúi người bái lạy lần nữa: “Tạ ơn bệ hạ…”
Hoàng đế ngồi trên ngai cao không nói thêm lời nào, chỉ dùng đôi mắt nâu sẫm chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Cố Trường Thông.
Cố Trường Thông ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đó, hít sâu một hơi, mới dám nói: “Lão thần nghe nói gần đây long thể của bệ hạ không được khỏe, lão thần cả gan xin khuyên, tuy chính sự phức tạp, nhưng bệ hạ cũng nên bảo trọng thân thể, đừng quá lo lắng…” Giọng ông lại hạ thấp hơn một chút: “Nếu nương nương ở trên trời có linh thiêng… nhất định cũng mong bệ hạ giữ gìn sức khỏe…”
Tiêu Diễn thấy hắn khẽ cười: “Cố Tể tướng… lui ra đi.”
Sắc mặt Cố Trường Thông thoáng cứng lại, đành chậm rãi cúi lạy, lui ra khỏi Thiên Lộc các.
Cửa điện mở ra, gió đông cuốn vào mang theo cả sương tuyết.
Dù chỉ là trong mơ, Tiêu Diễn vẫn cảm nhận được cơn rét thấu xương tràn vào.
Hắn nhìn chằm chằm vào hoàng đế trên bậc ngọc, tiến lại gần hơn mới thấy ánh mắt của hắn từng chút từng chút trở nên u ám, rồi nghe rõ câu nói thấp thoáng trong miệng hắn, dường như hỏi Cao Quý bên cạnh, lại như tự hỏi bản thân mình: “Nếu như Cố Nghi ở trên trời có linh thiêng… tại sao chưa từng hiện về trong giấc mơ của ta…”
Cố Nghi đã chết.
Tiêu Diễn giật mình tỉnh giấc, hắn thở dốc, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.