Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 218: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi hít một hơi sâu, rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, hôm đó ở trong sân, thần thiếp tình cờ gặp Trịnh Tuy, ông ta muốn đưa thần thiếp về phủ tướng quân. Thần thiếp sợ, sợ rằng Thận vương trong tình thế bất đắc dĩ sẽ đồng ý, nên mới… mới giả vờ nói mình mang thai.”

Nói xong, cô cảm thấy cánh tay phải của Tiêu Diễn đột ngột siết chặt, ôm lấy mình.

Trái tim cô càng đập mạnh hơn, cô nói tiếp: “Thần thiếp biết Thận vương tính tình đơn thuần, quả nhiên y cũng không đưa thần thiếp đến phủ tướng quân, thần thiếp lại khuyên nhủ y một hồi, cuối cùng y liền đưa thần thiếp bỏ trốn trong đêm.”

Tiêu Diễn khẽ vuốt lưng cô: “Thận vương đã kể cho trẫm nghe rồi.”

Cố Nghi lập tức ngẩng đầu, thấy hắn nhìn mình với đôi mắt dịu dàng, hỏi cô: “Vậy tại sao nàng lại chắc chắn rằng trẫm không muốn g.i.ế.c hắn?”

Cố Nghi lại gục đầu vào vai hắn, nói khẽ: “Thần thiếp… thần thiếp cảm thấy bệ hạ thực ra là một người rất dịu dàng.” Cô bật cười: “Thần thiếp nghe Thận vương kể về những chuyện thời thơ ấu của y với bệ hạ, thần thiếp nghĩ… trong lòng bệ hạ chắc hẳn vẫn có phần yêu thương Thận vương.”

Tiêu Diễn im lặng một lát, rồi mới nói: “Nói bậy.”

Cố Nghi khẽ cười, bên tai cô có thể nghe rõ tiếng tim đập của Tiêu Diễn, dường như nhanh hơn chút.

“Nàng… làm sao biết được… là Thái tử đã g.i.ế.c phụ hoàng…”

Cố Nghi không tự chủ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, từ từ đáp: “Thần thiếp đoán thôi… thần thiếp…”

Cô do dự một lúc rồi nói: “Thần thiếp đã thấy người nhà họ Triệu trên thuyền, chẳng phải đó cũng là bằng chứng sao? Cái c.h.ế.t của Triệu Kiệt phu tử rất kỳ lạ, chuyện này khó nói rõ, nhưng Thiếu sư của Thái tử và Thái tử… chắc chắn có liên quan…”

Tiêu Diễn khẽ cười.

Cố Nghi nằm trên n.g.ự.c hắn, cảm nhận lồng n.g.ự.c khẽ rung lên khi hắn cười. Cô liền nghiêng mình sang phải, vô tình chạm vào cánh tay phải của hắn, cảm nhận được bên dưới tay áo vẫn còn một lớp vải trắng.

Cô giật mình ngồi dậy, không dám tiếp tục đè lên cánh tay của hắn nữa: “Bệ hạ bị thương sao?”

Tiêu Diễn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, khẽ “Ừ” một tiếng.

Vẻ mặt Cố Nghi thay đổi, hỏi tiếp: “Vết thương nặng không? Thần thiếp vừa rồi không cố ý, bệ hạ có đau không?”

Thực ra hắn không đau, nhưng Tiêu Diễn nhìn vẻ thương xót trong mắt cô, bèn gật đầu: “Đau chứ…”

Nghe vậy, Cố Nghi vội ngồi dậy, lo lắng nhích về phía trong giường: “Hay là để thần thiếp nằm bên ngoài, tránh đè lên cánh tay của bệ hạ.”

Tiêu Diễn cười khổ một tiếng: “Lúc này nói vậy thì có ích gì nữa, chi bằng nàng xem thử có cần bôi thuốc không?”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi gật đầu, thấy Tiêu Diễn từ từ cởi áo trong màu trắng ngà, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và cánh tay phải quấn băng trắng.

Quả nhiên là bị thương thật…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-218-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi không khỏi cảm thấy áy náy: “Nếu bệ hạ thực sự đau, hay là tháo băng ra xem thử có phải chảy m.á.u nữa không?”

Tiêu Diễn nhìn vẻ lo lắng của cô, khẽ cười, đưa tay vuốt mặt cô: “Không đau, trẫm chỉ đùa nàng thôi…”

Cố Nghi khẽ “À” một tiếng, liền cảm thấy eo mình bị siết lại, lập tức bị Tiêu Diễn ôm vào lòng.

Cô vùng vẫy một chút rồi nằm úp lên cánh tay trái của hắn.

Tiêu Diễn thở dài một tiếng: “Cố Nghi…” Giọng hắn đầy vẻ bất lực.

Cố Nghi nằm im không động đậy, chờ nghe hắn nói tiếp.

Tiêu Diễn khẽ vuốt tóc cô, dừng lại một lúc lâu, rồi từ tốn nói: “Trẫm… mấy hôm trước… thật sự sợ rằng nàng đã chết…”

Cố Nghi nghe vậy, mắt bỗng thấy cay cay, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới thốt nên lời: “Thần thiếp nhất định sẽ không chết… thần thiếp nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi…”

Tiêu Diễn nghe lời cô nói, cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt cô từ lúc nào đã lấm tấm nước mắt.

“Nàng khóc gì vậy?” Hắn như thở dài, lại như bất lực.

Cố Nghi sụt sịt nói: “Thần thiếp… khóc vì vui quá thôi mà…”

Khóc vì vui quá…

Tiêu Diễn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cô vẫn không ngừng khóc.

“Nàng đừng khóc nữa…” Hắn hạ giọng dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Cố Nghi chỉ cảm thấy trong lòng lòng tràn ngập chua xót, nỗi buồn không có nơi nào để giải tỏa.

Tôi hận kịch bản này! Tôi hận ông trời!

Kịch bản đối xử bất công với tôi! Ông trời đối xử bất công với tôi!

Tiêu Diễn không hiểu vì sao Cố Nghi bỗng nhiên khóc đáng thương đến vậy, hắn hoảng hốt nói: “Nàng đừng khóc nữa, trẫm… trẫm kể nàng nghe một câu chuyện cười…”

Cố Nghi ngạc nhiên, ngừng khóc ngay lập tức: “Chuyện… chuyện cười gì?”

Tiêu Diễn thấy cô thật sự ngừng khóc, bèn nói: “Là một câu chuyện cười trẫm nghe được…”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền kể: “Chuyện kể rằng trước kia có một tù binh không may bị bắt, nhưng lại mắc một chứng bệnh kỳ lạ, tay trái mọc mụn nhọt, nên phải c.h.ặ.t t.a.y trái. Tù binh nói hắn nhớ quê hương, muốn gửi tay trái về cố hương, nên quân doanh đồng ý yêu cầu này, gửi tay trái của hắn về. Nhưng chẳng bao lâu sau, tay phải của hắn lại mọc mụn nhọt…”

Loading...