“Trịnh Tướng quân nói quá lời rồi, trẫm chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, thấy hôm nay cảnh xuân tuyệt đẹp nên mới ra đây thả diều. Trịnh Tướng quân đến có chuyện gì chăng?”
Trịnh Tuy khẽ cười: “Vốn không có việc gì lớn, chỉ là vừa nãy nghe bệ hạ cao giọng, dường như có chút không vui? Nếu vị quý khách này có chỗ nào mạo phạm, thần có thể đưa nàng ấy về phủ tướng quân, không cần làm phiền đến bệ hạ.”
Tiêu Luật lắc đầu thở dài: “Không phải không vui, chỉ là trẫm cùng vị quý khách này hợp tính, cảm thấy thoải mái đôi chút. Khách quý đã ở trong cung, không cần tướng quân phải bận tâm.”
Trịnh Tuy cười lạ lùng hai tiếng: “Là thần quá phận, mong bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Luật cũng cười, nhưng không đáp lời.
Trịnh Tuy chắp tay nói: “Thần đi bái kiến quý phi nương nương, không quấy rầy bệ hạ nữa.”
Tiêu Luật gật đầu, nghiêng người tránh sang một bên.
Khi Trịnh Tuy đã đi xa, Cố Nghi mới thở phào một hơi.
Tiêu Luật lạnh giọng hỏi: “Ngươi cũng sợ ông ta à?”
Cố Nghi thành thật đáp: “Sợ!” Cô ngừng một chút, bổ sung: “Nhìn là biết không phải người tốt rồi.”
Tiêu Luật nghe xong liền cười ha hả.
Lúc này ngẩng đầu nhìn xung quanh, diều hạc trên trời sớm đã bay mất tăm.
Tiêu Luật tiện tay ném chiếc trục diều không còn dây cho một cung nhân đi ngang qua, liếc nhìn Cố Nghi: “Đi thôi, theo ta đi dùng bữa trưa.”
Cố Nghi gật đầu, nở một nụ cười lấy lòng: “Ta rất thích ở lại hành cung Dương Thành này, ngàn vạn lần đừng để ta đến phủ tướng quân gì đó.”
Tiêu Luật lững thững bước về phía trước, nhưng không hề hứa với cô.
Mê Truyện Dịch
Sau giờ Ngọ ba khắc.
Bữa trưa được dọn lên bàn, ở giữa là một con cá vược béo ngậy, nước dùng thơm ngon, hương vị lan tỏa khắp nơi.
Tiêu Luật vừa cầm đũa lên đã thấy Cố Nghi ngồi đối diện bỗng nhíu mày, nhanh chóng rút khăn lụa từ trong tay áo ra, che miệng nôn khan vài tiếng.
Tiêu Luật lập tức trợn to mắt, như thể nhớ ra điều gì, sững người rất lâu.
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tiêu Luật, tay siết chặt khăn lụa, lí nhí nói: “Ngươi… giúp ta với…”
Tiêu Luật tay run rẩy, đôi đũa theo đó rơi xuống đất, vang lên vài tiếng nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-211-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Y chợt bừng tỉnh, nhìn quanh một lượt, may mắn lúc này trong điện không có ai khác.
Y bật khỏi ghế, bồn chồn đi qua đi lại quanh chân đèn trong điện.
“Ngươi…” Y nhìn Cố Nghi, thở dài một hơi.
Ngừng một lúc, lại ngập ngừng nói: “Ngươi…” nhưng vẫn không nói thêm được gì.
Cố Nghi nhìn y chằm chằm, thấy y cuối cùng dừng bước, liền hạ giọng khẩn cầu: “Hay là nghĩ cách, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi.”
Ánh lửa trên chân đèn trong điện khẽ lay động, cuối cùng đã cháy đến cuối.
Tiêu Luật đứng bên cạnh chân đèn, lông mi khẽ rung, liếc nhìn tâm đèn đã cháy hết, rồi từ từ quay đầu, đờ đẫn nhìn Cố Nghi: “Ngươi… ngươi vừa nói gì…”
Cố Nghi vịn tay vào bàn gỗ đứng dậy, bước đến trước mặt y, chăm chú quan sát y một lúc.
Y và Tiêu Diễn có chiều cao tương đương, nếu nhìn kỹ thì đôi chân mày nhìn cũng giống nhau bảy, tám phần. Chỉ là so sánh giữa hai người, trên khuôn mặt Tiêu Luật thường hiện rõ vẻ do dự, lưỡng lự.
Cố Nghi nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi nói: “Ngươi… chẳng lẽ không muốn sống sao? Trịnh Tuy nắm quân tự tung tự tác, là tự tìm đường chết. Tề Uy đóng quân ở Đăng Châu đã không chỉ một hai ngày, Vu Đại dẫn binh xuống phía Nam, lại như hổ mọc thêm cánh…”
Cô nghiêm mặt lại, hỏi tiếp: “Những ngày gần đây ngươi có gặp Bác Cổ, có thấy Ngụy Châu không?”
Tiêu Luật nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Họ đều c.h.ế.t cả rồi, Tiêu Luật…” Cố Nghi nghiêm giọng nói: “Họ đã c.h.ế.t rồi, Trịnh Tuy cũng không sống được lâu nữa…”
Tiêu Luật nghe vậy, lùi lại nửa bước, trên mặt hiện rõ vẻ ngờ vực, chỉ nghe Cố Nghi tiếp lời: “Nếu ngươi còn ở lại hành cung Dương Thành, ngày thành phá cũng chính là ngày ngươi mất mạng…”
Tiêu Luật nhíu mày chặt hơn, bực bội vuốt mái tóc của mình: “Vậy thì đã sao, cho dù ta sống sót qua ngày phá thành thì Tiêu Diễn cũng sẽ không tha cho ta.”
“Tiêu Diễn vốn không muốn g.i.ế.c ngươi… Nếu hắn thật sự muốn g.i.ế.c thì ngươi đã chẳng sống đến hôm nay.”
Tiêu Luật giận dữ nói: “Hóa ra ngươi là kẻ đến khuyên nhủ thay hắn à?”
Cố Nghi lắc đầu: “Không, ngươi chỉ là người trong cuộc u mê, Tiêu Diễn từ trước đến nay chưa từng muốn ngươi chết.”
Tiêu Luật hừ lạnh: “Vậy tại sao hắn lại ép buộc mẫu phi của ta, khắp nơi đều gây cản trở ta?!”
“Hắn cũng chưa bao giờ muốn g.i.ế.c Lưu Thái phi… Ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu sao… Hắn giữ lại tính mạng Lưu Thái phi, không dễ dàng động binh, chẳng phải là để giữ mạng cho ngươi sao…”
Cố Nghi tiến thêm một bước: “Ngươi đã xưng đế ở Thanh Châu nhiều năm, nếu hắn thật lòng muốn g.i.ế.c ngươi thì cần gì đại quân áp sát biên cương. Ngươi là con rối không có thực quyền, ám sát thì chẳng phải dễ dàng thành công hay sao… Một lần không được, chẳng lẽ nhiều lần cũng không được ư? Nhưng ngươi lại chưa từng nghĩ… tại sao Tiêu Diễn chưa từng có ý định ấy…”