Cố Nghi nghẹn họng: “Trong đoàn tùy tùng còn có cung phi có phẩm cấp cao hơn ta.”
Tiêu Luật khẽ hừ lạnh: “Ta không tin, tên chó Tiêu Diễn đó xưa nay bạc tình bạc nghĩa, có thể có sủng phi, có nhược điểm gì chứ, Trịnh Tuy mơ cũng đẹp ghê.”
Y nhìn Cố Nghi, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc ngươi còn trẻ đã trở thành một quân cờ trong trận này, chỉ cần sơ sẩy liền mất mạng trước ngàn quân vạn mã.” Y cười: “Nhưng nếu quả thật vậy thì ngươi cũng xem như lưu danh sử sách rồi.”
Cố Nghi lập tức cảm thấy Tiêu Luật và Tiêu Diễn đúng là anh em, khả năng chọc tức người khác chẳng ai kém ai.
Cô cười gượng vài tiếng, không đáp lời nữa.
Một lúc sau, cung nhân mang đồ ăn lên rồi bày trên bàn ăn, toàn là sơn hào hải vị.
Cố Nghi lại không động đũa.
Tiêu Luật nhướng mày: “Ngươi sợ có độc à?” Nói rồi liền tự mình gắp một miếng măng xuân bỏ vào miệng.
Lúc này Cố Nghi mới cầm đũa lên gắp thức ăn.
Hai người ngồi đối diện ăn cơm trong im lặng.
Cố Nghi tính toán ngày tháng, đại quân tấn công Dương Thành hẳn sẽ diễn ra trong khoảng tháng này.
Quân tiến công cả đường thủy lẫn đường bộ, Trịnh Tuy tuy có 100.000 đại quân, nhưng không phải là tinh binh dũng tướng, chẳng thể chống lại cánh quân cũ của Tề Uy Tướng quân – những người đã trải qua bao năm chinh chiến đẫm máu.
Trận chiến tuy vô cùng khốc liệt, sông nhuốm màu m.á.u đỏ, nhưng Tề Uy đã chiến thắng Trịnh Tuy trên sông Lạc.
Vu Đại theo đó dẫn quân đánh tới cửa thành Dương Thành, còn vị hoàng đế giả mạo Tiêu Luật thì bị đẩy lên cổng thành, c.h.ế.t dưới loạn tiễn.
Cố Nghi cầm chén trà, lén nhìn Tiêu Luật.
Haiz, người đẹp như vậy thế mà sắp c.h.ế.t rồi, đúng là lãng phí của trời.
Tiêu Luật cúi đầu thổi chén trà: “Sao nào, ngươi đang thương hại ta à?”
Cố Nghi ngẩn người một lát, lắc đầu nói: “Không, ta đang thương hại chính mình.”
Tôi biết kết cục của anh, nhưng lại không biết kết cục của chính mình.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-208-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Luật nhíu mày, đang định nói gì đó thì ngoài cửa điện bỗng truyền đến một giọng nữ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Cố Nghi quay đầu nhìn thì thấy một mỹ nhân mặc áo tơ màu cánh sen đang chầm chậm bước vào, trên đầu cài chiếc trâm ngọc giống như chim thanh tước lại giống chim phượng, sáng rực lấp lánh.
Chưa được truyền mà đã bước vào điện, ngoài Trịnh Quý phi danh tiếng lẫy lừng ra thì Cố Nghi không nghĩ ra ai khác.
Tiêu Luật lập tức thay đổi dáng vẻ lười biếng lúc trước, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: “Ái phi sao lại tới đây? Chẳng phải trước đó nàng nói đang thả diều trong vườn sao?”
Trịnh Quý phi lướt qua Cố Nghi, nở nụ cười dịu dàng với Tiêu Luật: “Hôm nay không biết làm sao mà trời lại không có gió, diều thả cả buổi chẳng thể bay lên. Thần thiếp giơ tay đến mỏi nhừ, mấy cung nhân kia cũng chẳng có ích gì, chạy quanh vườn mấy vòng, diều vẫn không bay lên được.”
Tiêu Luật cười to: “Quả thật đã khiến ái phi thất vọng, ngày khác trẫm sẽ phạt bọn họ.”
Trịnh Quý phi bước thêm hai bước, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Cố Nghi, quỳ xuống ngồi bên cạnh Tiêu Luật, tay nhẹ nhàng bám vào cánh tay y, chậm rãi vuốt ve: “Bệ hạ anh minh, nhưng thần thiếp không tính toán đâu, bệ hạ không cần vì đám cung nhân đó mà bận tâm làm gì, thần thiếp chỉ muốn, chỉ mong bệ hạ dành nhiều thời gian bên thần thiếp hơn. Tối nay đúng dịp trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ đến đình bên hồ ngắm trăng.” Cô ta đặt đầu lên vai Tiêu Luật, dịu dàng nói thêm: “Bệ hạ, tối nay bệ hạ đồng ý với thần thiếp… được không?”
Cố Nghi ngồi đối diện bàn ăn, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, trên tay lập tức nổi cả da gà.
Đây mới là phong thái của một sủng phi…
So với Trịnh Quý phi dịu dàng mềm mại trước mắt, cô thật sự thô lỗ chẳng khác gì một kẻ chăn ngựa.
Tiêu Luật khẽ cười, nhưng lại quay sang nhìn Cố Nghi nói: “E rằng tối nay phải khiến ái phi thất vọng rồi, có khách từ phương xa tới, trẫm phải tiếp đón người ta mới được.”
Tim Cố Nghi đập thình thịch.
Quả nhiên, ánh mắt oán trách của Trịnh Quý phi liền nhìn về phía cô.
Cô ta rời khỏi bờ vai của Tiêu Luật, nở một nụ cười xinh đẹp với Cố Nghi, gương mặt thoáng nét ngạc nhiên: “Đây chính là người mà cha phái người đưa tới sao? Quả nhiên là một mỹ nhân. Nếu thần thiếp để mất một mỹ nhân thế này, cũng sẽ đau lòng lắm.”
Cố Nghi gượng cười đáp lại.
Tiêu Luật liếc mắt nhìn Trịnh Quý phi: “Nếu ái phi đã muốn ngắm trăng, chi bằng gọi thêm nhạc công đến, đứng trên đình bên hồ nhảy múa dưới ánh trăng, chẳng phải rất đẹp sao?”
Sắc mặt Trịnh Quý phi không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu nói: “Đêm nay thần thiếp sẽ không làm phiền bệ hạ nữa, nhưng mấy ngày sau, bệ hạ nhất định phải ở bên thần thiếp mới được đấy.”
Tiêu Luật đáp “Ừ” một tiếng.
Trịnh Quý phi bấy giờ mới đứng dậy, đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn mấy lần rồi rời khỏi tẩm điện.