Vu Đại quan sát thần sắc Tiêu Diễn, chậm rãi khuyên nhủ: “Quý nhân chỉ cần còn sống, đó chính là niềm hy vọng của Dương Thành, lúc này sinh mệnh của Quý nhân hẳn là không có gì đáng lo ngại…”
Tiêu Diễn siết chặt dây cương trong tay, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lệnh cho người nhặt binh khí, thu gom thi thể.” Rồi lại cứng giọng nói: “Về doanh trại!” Nói xong liền quay đầu ngựa, thúc ngựa phi nhanh.
Hắn sợ ở lại thêm một chút nữa thì hắn sẽ đổi ý.
*
Cố Nghi mở mắt, cổ đau buốt, cú đánh lúc trước không nhẹ, nhưng may là chưa khiến cô ra đi ngay tại chỗ.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn rõ màn trướng bằng lụa xanh treo trước mặt.
Cô cử động tay chân, mới phát hiện dây trói đã được cởi ra, trên cổ tay vẫn còn hằn vết đỏ sâu do bị siết, nhưng người cô thì đang yên ổn nằm trên một chiếc giường gỗ.
Cô nhìn xuống dưới, ngay cả lớp trung y bẩn thỉu mà cô mặc trước đó cũng đã được thay mới, trên người là áo lót màu trơn, bên ngoài khoác áo bối tử màu sen nhạt, váy gấm thêu hoa văn phức tạp, gọn gàng chỉn chu.
Kẻ bắt cóc cô lần này hiển nhiên có thẩm mỹ cao hơn Bác Cổ nhiều.
Cố Nghi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chống khuỷu tay từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nơi đây là một tẩm điện không lớn không nhỏ.
Trước giường có một chân đèn hình hạc tiên cao đến nửa người, trong miệng hạc ngậm một lò hương màu xanh biếc, khói hương nhẹ nhàng tỏa ra.
Cửa sổ đối diện với cô khép hờ, ngoài cửa lờ mờ thấy một cái đình xây bên hồ nước, liễu xanh mơn mởn lay động, khẽ lướt qua mặt nước xanh biếc.
Tiếng đàn nhẹ nhàng lững lờ theo gió truyền vào.
Cố Nghi đại khái đoán được nơi mình đang ở.
Cảnh xuân Giang Nam, biệt cung Dương Thành.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ, thấy trong sân có hai ba v.ú già cúi đầu lặng lẽ đi qua, ngay cả khi thấy cô đứng bên cửa sổ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đi.
Biệt cung Dương Thành đẹp thì đẹp, nhưng cô chỉ cảm thấy nơi đây vô cùng lạnh lẽo, vô hồn.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Phía sau truyền đến một giọng nam khàn khàn, lười biếng, như vừa tỉnh ngủ.
Cố Nghi quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân xõa tóc, chân trần đi tới, áo bào xanh trên người chỉ được thắt lỏng lẻo, trên gấm thêu rực rỡ có hình rồng vàng bay lên trời.
Dung mạo y như tranh vẽ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt lại hơi ửng đỏ, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ.
Đây… đây chính là Tiêu Luật tuyệt đẹp sao…
Khi Cố Nghi đọc sách, nói thật thì nhân vật mà cô thích nhất chính là nhân vật phụ Tiêu Luật.
Vương triều Tiêu thị, phần lớn là những bậc tài hoa phong lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-207-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Theo miêu tả trong sách, Tiêu Luật là người đẹp nhất trong số đó, dung nhan tuyệt thế, khuynh đảo nhân gian. Hơn nữa, cùng với việc có trí thông minh của Tiêu Hoành và Tiêu Diễn làm nền, vốn dĩ Tiêu Luật là một người bình thường, nhưng lại khiến y như một kẻ ngốc nghếch không biết gì.
Đám thuộc hạ của Thái tử Hòanh toàn là những kẻ tàn nhẫn, tính toán từng đường đi nước bước, mà phủ Thanh Châu lại là vùng nông thương giàu có, thế nhưng triều đình giả mạo này vẫn không thành công đoạt quyền được.
Cố Nghi đoán một phần lý do có thể là… đồng đội gánh không nổi Tiêu Luật.
Haiz, thật sự khiến người ta cảm thấy thương hại vô cớ mà.
Tiêu Luật cũng đang chăm chú đánh giá Cố Nghi.
Người này là người của Tiêu Diễn, nhưng cô không phải kiểu u ám giống như những phi tần trong cung.
Y khẽ nhếch môi, thở dài một tiếng: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô đã ngủ ba ngày ba đêm, ta còn tưởng bọn họ vô tình hại c.h.ế.t cô rồi chứ.”
Cố Nghi giật mình, cô đã ngủ tận ba ngày. Cô theo bản năng sờ vào bụng mình.
“Ngươi đói à?” Tiêu Luật nhíu mày hỏi.
Cố Nghi gật đầu, mở miệng nói: “Còn hơi khát nữa.”
Tiêu Luật vỗ tay mấy cái, một cung nhân cúi người bước vào: “Bệ hạ có gì dặn dò?”
“Truyền cơm.”
Cố Nghi đứng yên tại chỗ, chờ cung nhân rời đi mới nói: “Đa tạ.”
Tiêu Luật vén áo tự mình ngồi xuống trước bàn ăn, chậm rãi chỉnh lại tay áo, sau đó vẫy tay về phía Cố Nghi: “Ngươi lại đây.”
Cố Nghi bước đến hai bước, đứng thẳng trước mặt y.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Luật không kiên nhẫn nói: “Ngồi xuống.”
Cố Nghi liền học theo dáng y, ngồi quỳ trước bàn.
Tiêu Luật liếc mắt nhìn Cố Nghi, liền bắt đầu nghịch một lọn tóc dài bên tai mình, làm như vô tình hỏi: “Vậy ngươi chính là sủng phi của tên chó Tiêu Diễn kia à?”
Cố Nghi chớp mắt, cô phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Là thừa nhận Tiêu Diễn là tên chó hay thừa nhận mình là sủng phi của tên chó?
Cố Nghi nghĩ một lúc, rồi cân nhắc đáp: “Sủng phi thì thật sự ta không dám nhận. Hình như Bác Cổ ngay từ đầu đã bắt nhầm người rồi.”
“Bắt nhầm người?” Tiêu Luật khẽ cười một tiếng: “Ngươi làm sao biết hắn ta bắt nhầm người?”
Mắt y sáng lên: “Sao nào, Tiêu Diễn giờ đây đã có mỹ nhân vây quanh rồi hả? Là Nga Hoàng và Nữ Anh* chăng? Chuyến Nam tuần lần này rốt cuộc mang theo bao nhiêu sủng phi?”