Đào Giáp gật đầu: "Chủ tử quả thật sáng suốt, đúng vậy!"
Cố Nghi lắc đầu: "Không cần đâu."
Chưa kể vị hoàng đế tàn nhẫn, với tư cách là nam chính, đã được tác giả thiết lập với nữ chính nên không cần bày mưu tính kế làm gì. Sở dĩ hoàng đế tàn nhẫn có tiếng là tàn nhẫn là vì khi gặp phải người phiền phức, hắn chỉ có duy nhất một cách giải quyết là giết.
Giết cẩu quan, g.i.ế.c phản thần, g.i.ế.c loạn đảng, g.i.ế.c cung nữ, thậm chí cả thê thiếp của chính mình hắn cũng g.i.ế.c nốt.
Cố Nghi chỉ muốn bảo toàn tính mạng, sợ hắn muốn chết.
Hơn nữa, bản thân Cố Mỹ nhân rất nghèo.
Ba ngày sau, Cố Nghi tìm thấy túi hương của Cố Mỹ nhân, mở ra xem, bên trong chỉ có một miếng vàng nhỏ bằng hạt đậu.
Là nghèo thật.
Đào Giáp nghe xong thì thất vọng nhưng không dám biểu lộ ra mặt.
Cố Mỹ nhân này nghèo quá, cô ấy thực sự đã theo nhầm người rồi.
Mấy ngày trước, cô ấy được phái đến hầu hạ Cố Mỹ nhân, không như những Mỹ nhân khác, Cố Mỹ nhân không ban thưởng gì.
Thật sự nghèo quá nghèo, không có tiền để đút lót cho Cao công công.
Trong lòng Đào Giáp chỉ có thể thầm thở dài. Khi quay người lại, cô đã thấy nha hoàn do Vương Quý nhân phái đến đang đứng trước cửa điện phụ.
"Quý nhân mời hai vị Mỹ nhân đến điện dùng bữa sáng."
Cố Nghi lập tức hăng hái đứng dậy, đưa tay sờ cây trâm đồng cài trên đầu.
"Tạ ơn đức của Quý nhân, đi thôi." Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, trước tiên cũng phải có thái độ đúng đắn cái đã.
Hơn nữa, cha của Vương Quý nhân là một trọng thần trong triều đình. Dù triều thần có c.h.ế.t thì chết, có bệnh thì bệnh, đi lưu vong thì lưu vong, nhưng triều đình Đại Mạc vẫn tồn tại đến cuối tiểu thuyết. Cô con gái xuất thân từ một gia đình như vậy thì có thể kết giao một chút.
Bên trong Tú Di điện, Tề Mỹ nhân đã đến.
Khi Tề Mỹ nhân nhìn thấy cô, cô ấy khẽ gật đầu, nói: "Cô đến rồi." Sau đó cô ấy không nói gì nữa.
Sau ba ngày chung sống, Cố Nghi hiểu Tề Mỹ nhân là người ít nói.
Cô mỉm cười chào đồng nghiệp: "Đôi môi của Tề Mỹ nhân hôm nay trông như hoa đào vậy, đẹp quá!"
Tề Mỹ nhân ngượng ngùng cười.
Hai người ngồi trước chiếc bàn nhỏ bày trong điện, đợi chừng một nén nhang.
Vương Quý nhân cuối cùng cũng đến.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-2-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hai vị Mỹ nhân đứng dậy, cúi người nói: "Vấn an Quý nhân."
Vương Quý nhân "Ừm" một tiếng, nói: "Ngồi xuống hết đi."
Cung nhân bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Sau khi Vương Quý nhân ăn miếng đầu tiên, Đào Giáp bên cạnh Cố Nghi mới dám gắp đồ ăn vào bát cô, cũng chỉ dám gắp món ở ngay trước mặt.
Tất cả đều là bánh vừng nhân đậu đỏ, nhân thịt, nhân hạt vừng.
Cố Nghi học theo dáng vẻ của người khác, dè dặt nuốt từng miếng nhỏ.
Thật tình, no thì có no nhưng hơi khô.
Cô ngẩng đầu lên, muốn dùng ánh mắt ra hiệu cho Đào Giáp bảo cô ấy mang cho mình một tách trà, nhưng ánh mắt lướt ngang lại bắt gặp ánh mắt của Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân nhìn Cố Nghi, thấy cô đang mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, nàng ta dừng đũa, nói: "Quần áo trên người Cố Mỹ nhân đã cũ rồi. Bổn cung đúng lúc có tấm vải cùng màu, chi bằng thưởng cho Cố Mỹ nhân, mặc lên người xem ra cũng rất đẹp."
Cố Nghi đặt đôi đũa xuống, gửi lời khen ngợi đến cấp trên của cô: "Tạ ơn đức của Quý nhân. Quý nhân không hổ xuất thân từ gia đình quyền quý, thật rộng lượng và ân cần. Thiếp hổ thẹn không dám nhận."
Vương Quý nhân khẽ cau mày, Cố Mỹ nhân này từ khi nào lại trở nên xảo quyệt như vậy.
"Chỉ là một tấm vải thôi mà, Cố Mỹ nhân cần gì phải từ chối." Nàng ta quay lại nhìn Hoàng Li: "Đi, kêu người đi lấy."
Nửa phút sau, cung nữ lập tức mang đến một tấm vải lụa màu xanh nước biển.
Cố Nghi nhớ đến nội dung trong sách, tim cô đập thình thịch, tiếp tục duy trì nụ cười lịch sự nơi làm việc.
Vương Quý nhân liếc nhìn mảnh vải lụa, kinh ngạc nói: "Tấm vải này đã lâu không được xử lý nên bị đóng bụi." Vương Quý nhân mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra lúm đồng điếu: "Chỉ đành làm phiền Cố Mỹ nhân đi một chuyến, đem nó đến Hoán y cục."
Đường đường là một Mỹ nhân trong cung mà lại phải đến Hoán y cục nơi cung nữ cấp thấp ra vào thì thực sự là vô cùng nhục nhã.
Mặc dù Cố Mỹ nhân trong sách đã nhận lệnh đi đến đó nhưng trong lòng rất tức giận.
Tuy nhiên, Cố Nghi không nghĩ như vậy. Việc cấp trên nhờ bạn chạy việc vặt không phải là điều rất bình thường sao?
Cô mỉm cười: "Tạ Quý nhân ban thưởng, thiếp sẽ đi ngay."
Nói xong, cô ôm tấm lụa rồi cúi người rời đi.
Cố Mỹ nhân này lại co được dãn được như vậy à?
Vương Quý nhân nghi ngờ quay đầu nhìn Tề Mỹ nhân, chỉ thấy Tề Mỹ nhân đang ngồi thẳng trên ghế, giống y chang thân tre vậy.
Vương Quý nhân bỗng nhiên cảm thấy chán, xua tay: "Ta mệt rồi, mọi người giải tán đi."