Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 197: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như đây là một câu chuyện xuyên không thông thường, cô có thể giả vờ làm một người thông minh, báo trước cho Tiêu Diễn rằng có ai đó đã báo mộng cho cô về trận phục kích sắp tới trên sông Lạc, để hắn thoát khỏi tai họa. Nhưng trong cuốn sách xuyên không đáng sợ này, cô không dám thay đổi bất kỳ chi tiết nào.

Cố Nghi tin chắc rằng nếu cô dám trốn tránh sự kiện cốt truyện này, nó sẽ lập tức xảy ra lại và lần sau có lẽ sẽ còn tàn khốc hơn, buộc cô phải đối mặt.

Cố Nghi đứng trước mũi thuyền, gió thổi phấp phới, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Cô không kiềm được mà thở dài.

Cô thực sự quá khổ rồi.

Tiêu Diễn không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng cô: “Nàng lại thở dài gì vậy?”

Chẳng lẽ thật sự không vui ư?

Mấy ngày gần đây, ngay cả trong mơ Cố Nghi cũng thường xuyên thở dài.

Cố Nghi quay lại nhìn thì thấy Tiêu Diễn đang bước đến, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt chứa đầy sự dò xét. Cô mỉm cười: “Thần thiếp đang cảm thán về giang sơn tươi đẹp của Đại Mạc!”

Tiêu Diễn không tin lời cô, khẽ nhướng mày: “Nàng ở trong mơ cũng cảm thán về giang sơn này à?”

Cố Nghi giật mình, không ngờ ngay cả trong mơ mình cũng thở dài. Chắc hẳn là cô đang bị căng thẳng tinh thần rồi.

Cô cười gượng: “Công tử đừng trách, thiếp trong mơ nói mê, có phải đã làm phiền giấc ngủ của công tử không?”

Tiêu Diễn cúi đầu, đáp “Không sao” rồi đứng cạnh cô, hai người cùng nhau ngắm mặt nước lấp lánh phản chiếu nửa vầng mặt trời đỏ đang từ từ mọc lên.

Gần đây Tiêu Diễn cũng thường xuyên gặp những giấc mơ kỳ lạ. Khi tỉnh dậy, hắn chỉ nhớ được những hình ảnh rời rạc, vụn vặt. Nhưng điều hắn nhớ rõ nhất là, trong mơ luôn xuất hiện một người, đó chính là Triệu Uyển. Lúc nào cũng là Triệu Uyển.

Hắn cũng từng nghi ngờ đó là loại tà thuật nào đó làm nhiễu loạn giấc mơ hay không, nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng thì không phát hiện có điều gì khác thường. Chỉ là những giấc mơ ấy vừa huyền ảo vừa mơ hồ, như thật mà cũng như không thật.

Trong mơ, Triệu Uyển vẫn là một phi tần trong cung, nhưng hắn lại mơ thấy cô ấy đội mũ phượng, khoác áo lụa rực rỡ, ngồi trên ngai vàng và chính hắn là người đã sắc phong cô ấy làm hoàng hậu.

Tiêu Diễn khẽ nghiêng đầu nhìn sang Cố Nghi đứng bên cạnh, thấy cô đang chăm chú ngắm nhìn phía xa, ánh sáng dịu dàng của mặt trời buổi sáng chiếu lên khuôn mặt cô, làm hàng mi cô khẽ rung động. Trong ánh mắt cô dường như có một tầng ánh sáng mềm mại bao phủ, khiến hắn bất giác cảm thấy cô trở nên hư ảo như không có thật.

Trong lòng Tiêu Diễn nặng trĩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-197-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Người đời thường nói, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy điều đó, nhưng hắn lại chưa bao giờ mơ thấy Cố Nghi.

Trong những giấc mơ hỗn loạn của mình, cung điện vẫn là cung điện. Ngoài Triệu Uyển, hắn thỉnh thoảng còn thoáng thấy Cao Quý công công và những người khác trong lục cung. Nhưng duy chỉ có Cố Nghi là không thấy bóng dáng đâu. Chưa một lần hắn thấy cô, như thể cô chưa từng tồn tại nơi này.

Cố Nghi nhanh chóng cảm nhận được sự im lặng đột ngột từ Tiêu Diễn bên cạnh.

Mê Truyện Dịch

Cô quay đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hoa đào màu nâu sẫm như lưu ly của hắn phản chiếu ánh bình minh, nhưng lại trông sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng. Vết sẹo nhạt bên tóc mai của hắn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, đỏ rực lên như một vầng trăng máu.

Trong lòng cô bất giác căng thẳng, liền lên tiếng khuyên: “Bệ hạ, ở đầu thuyền gió lớn, đứng lâu sẽ khiến người cảm thấy choáng váng. Chúng ta nên vào trong khoang thuyền ngồi một lát thôi.”

Tiêu Diễn như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhìn vào gương mặt rõ ràng và sáng sủa của Cố Nghi ngay trước mắt. Hắn không kìm được mà giơ tay lên chạm vào má cô.

Nóng ấm, mềm mại.

Cố Nghi đứng yên, không dám cử động, chỉ cảm nhận ngón tay của hắn với những vết chai mỏng nhẹ nhàng lướt qua má mình. Cảm giác kỳ lạ đó vừa ngứa ngáy vừa nóng bừng.

Đột nhiên, cô cảm thấy cơn đau ở má. Cô kêu lên “A!” một tiếng rồi lập tức lùi lại nửa bước, vừa xoa má vừa kêu lên: “Tại sao công tử lại véo má ta?”

Tiêu Diễn lúc nãy hơi lơ đễnh, cảm giác kỳ lạ thôi thúc hắn xác nhận xem Cố Nghi trước mắt có thật sự tồn tại hay không, vì thế hắn không kiểm soát được lực tay. Thấy Cố Nghi đang ôm nửa mặt, hắn bèn ho nhẹ một tiếng, nói: “Là do ta lơ đễnh.”

Cố Nghi giận vô cùng, má đau muốn xỉu.

Cô xoa má một lúc, cuối cùng cơn đau cũng dần tan biến.

Tiêu Diễn ngẩng lên, thấy trên má cô thoáng hiện lên một mảng đỏ ửng thì không khỏi cau mày nói: “Nàng… yếu đuối thật đấy.”

Cố Nghi: …

Đối diện với ánh mắt của cô, Tiêu Diễn quay đầu bước vào khoang thuyền, không quên nhắc cô: “Đi thôi, đầu thuyền gió lớn.”

Bên trong khoang thuyền giống như một gian cung điện nhỏ, có đủ cả phòng khách, tẩm điện và thư phòng.

Loading...