Trong lòng Cố Nghi vui mừng khôn xiết, cô dùng khăn tay bọc lại rồi lấy ra, quả nhiên là một thẻ tre. Trên đó khắc hai chữ nhỏ: Thỏi vàng!
Ngay lập tức, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, không kìm được sự vui sướng. Không ngờ, cô thường ngày luôn lỡ hẹn với tài lộc, hôm nay lại may mắn như vậy!
Tiêu Diễn ngồi trên cao, hơi xoay đầu liếc nhìn xuống dưới, thấy Cố Nghi ngồi trước cột dưới bậc thềm, mặt đầy vẻ tươi cười, đặt thẻ tre lên bàn, hắn liền dời mắt đi.
Một thỏi vàng tương đương với năm mươi lượng vàng. Năm mươi lượng vàng không phải là con số nhỏ. Cố Nghi bỗng cảm thấy tâm trạng nhẹ bẫng, lâng lâng hạnh phúc.
Nhưng điều bất ngờ lớn nhất còn ở phía sau.
Khi Cố Nghi ăn đến chiếc sủi cảo thứ năm và thứ sáu, cô lại liên tiếp phát hiện ra hai thẻ tre nữa, cả hai đều là thỏi vàng.
Cố Nghi theo bản năng nhìn về phía Cao Quý công công đang đứng trên cao.
Cao Quý công công mắt rất tinh, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn biết ơn của Cố Mỹ nhân. Ông ta vươn cổ nhìn kỹ, thấy trên bàn của cô, ba tấm thẻ tre xếp thành hàng ngay ngắn.
Chuyện gì thế này?
Ông ta vốn nghĩ vì Cố Mỹ nhân có công nên đã bảo phòng bếp cho cô một chiếc sủi cảo có chứa thẻ tre. Sao lại có thêm hai thẻ nữa? Có phải là quá nhiều rồi không?
Cao Quý công công do dự nhìn về phía hoàng đế, không ngờ lại chạm phải ánh mắt không hài lòng của hắn.
Mê Truyện Dịch
Tim ông ta lập tức thắt lại, liền vội nhìn về phía Cố Mỹ nhân. Thấy cô ngẩn ra một lúc, rồi cô mới chuyển ánh mắt về phía hoàng đế.
Tiêu Diễn thấy người mà Cố Nghi nhìn trước tiên lại là Cao Quý, sau một hồi mới quay mắt nhìn mình. Cố Nghi khẽ mỉm cười, cuối cùng cô cũng nở một nụ cười với hắn.
Tiêu Diễn cúi mắt, liếc nhìn đĩa vàng trước mặt. Đã có cung nhân tinh ý theo dõi sát sao các thẻ tre trên bàn ăn của mọi người, lần lượt ghi chép lại để sáng hôm sau ban thưởng.
Cố Nghi chỉ trong một đêm đã có thêm khối tài sản một trăm năm mươi lượng vàng. Cô cảm thấy như đang bước đi trên mây, thật sự không thể tin nổi. Cô ngắm nghía ba tấm thẻ tre lần nữa.
“Cố Mỹ nhân hôm nay may mắn thật.”
Cố Nghi quay đầu lại, thấy Triệu Uyển mỉm cười với mình. Cô nhìn kỹ lại, trên bàn của Triệu Uyển tất nhiên cũng có thẻ tre.
“Uyển Quý nhân chắc chắn năm mới sẽ được như ý.”
Trên thẻ tre của Triệu Uyển khắc chữ “Như Ý,” phần thưởng của cô là một chiếc ngọc như ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-193-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hai người không nói thêm gì nữa.
Tiếng trống canh ba vang lên.
Bên ngoài điện, tiếng pháo nổ lách tách không ngừng.
Năm nay rốt cuộc cũng đã qua một cách bình an.
Triều hội Nguyên Đán bắt đầu từ giờ Thìn, hoàng đế tại chính điện cùng văn võ bá quan chúc mừng năm mới, các sứ thần phiên bang đến dâng cống phẩm. Đầu tiên là lời chúc tụng của bá quan rồi đến phần ban thưởng của hoàng đế.
Sau giờ Ngọ, hoàng đế đến Thái Miếu, mặc lễ phục trên đen dưới đỏ để bày tỏ lòng thành kính với trời đất, cùng tế bái liệt tổ liệt tông.
Trong cung không có hậu, các phi tần đều mặc lễ phục, khấu đầu ngoài miếu. Lúc mặt trời lặn, hoàng đế mở tiệc cho bá quan trong triều.
Nguyên Đán kết thúc, Cố Nghi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, quay về cung Bình Thúy tháo bỏ trang sức, thay y phục rồi ngả lưng ngủ ngay.
Khi tỉnh dậy, hoàng đế đã đại phong lục cung, ngoài bốn phi không có ai được thăng vị, các phi tần khác đều được thăng phẩm hàm.
Cố Nghi trở thành Cố Quý nhân.
Cung nhân mang ba thỏi vàng đến cung Bình Thúy.
Cô rốt cuộc lại sống thêm được một ngày so với lần trước.
Đứng trên điểm khởi đầu của cốt truyện mới, Cố Nghi cảm thấy bản thân lại có thể tiếp tục kiên cường.
*
Chưa đến giờ Thìn, Cố Trường Thông đã trên đường đến vương phủ.
Đây là lần đầu tiên ông trực tiếp tham dự triều hội Nguyên Đán, một Tri châu tòng ngũ phẩm, lại không phải quan kinh thành, theo lệ cũ thì không nên có mặt trong danh sách bá quan dự triều hội. Nhưng hoàng đế phá lệ cho phép ông tham dự yến tiệc, trong lòng Cố Trường Thông hiểu rõ đây là ân sủng, là sự khích lệ mà cũng là kỳ vọng. Hoàng đế muốn ông hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc.
Cố Trường Thông không dám chậm trễ. Ông đã chờ đợi cơ hội này suốt bao năm nay. Vì vậy, ông dậy từ rất sớm, tinh thần phấn chấn đi gặp Vương Tử Bá, Viên ngoại lang bộ Hộ được hoàng đế chỉ định vài ngày trước.
Vương Tử Bá vốn định lên đường đi Phủ Châu từ một tháng trước, nhưng khi nghe tin Cố Tri châu vào kinh, anh ta liền trì hoãn chuyến đi về phương Nam.
Lần gặp gỡ này với Cố Tri châu, anh ta mới biết hoàng đế có ý định tuần du phương Nam, thời điểm cũng vừa vặn, anh ta và Cố Tri châu có thể theo hộ giá đến Cừ Thành, sau đó hoàng đế dùng thuyền xuôi xuống sông Lạc, còn anh ta và Cố Tri châu đến Phủ Châu. Trong khi đó Chu Đình Hạc vì việc “thu thuế hộ trà” của nhà họ Chu sẽ phải lưu lại kinh thành một thời gian.