Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 191: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tố Tuyết mỉm cười nói: “Vâng, Quý nhân.”

*

Sau giờ Ngọ, tuyết đã ngừng rơi.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Cố Nghi thò đầu ra khỏi cửa sổ, liền thấy vài cung nữ đang quét tuyết rơi trước cửa. Họ đều là những người mới đến hầu hạ trong cung Bình Thúy sau khi cô được tấn phong thành Mỹ nhân. Trong đó có một người nhỏ nhắn nhất, tên là Đa Lạc, mặc một chiếc áo khoác dày màu nâu hạt dẻ, gương mặt nhỏ nhắn bị gió thổi đỏ lên, mới chỉ mười hai tuổi.

“Đa Lạc, ngươi lại đây.” Cố Nghi cất tiếng gọi.

Đa Lạc vừa nghe cô gọi, mắt lập tức sáng lên, nhanh nhẹn cầm cây chổi tre chạy đến dưới cửa sổ: “Mỹ nhân có gì dặn dò ạ?”

Cố Nghi mỉm cười: “Buổi chiều ta muốn đi cưỡi ngựa. Đào Giáp đã đi đến chuồng ngựa trước rồi, ta cần thay y phục cưỡi ngựa, ngươi lại giúp ta thắt dây đai nhé.”

Đa Lạc nhanh chóng gật đầu: “Nô tì đi rửa tay sạch sẽ rồi sẽ đến ngay.”

Cố Nghi mỉm cười, sau đó quay người đi về tẩm điện.

Bộ y phục cưỡi ngựa là một bộ áo ngắn và váy dài, nhưng bên dưới còn có một chiếc quần bằng vải, ống quần buộc dây rất phức tạp. Sau khi Đa Lạc đến, hai người phải mất một lúc mới có thể giúp cô mặc xong bộ y phục cưỡi ngựa.

Đa Lạc thấy cô đi một đôi giày da, không nhịn được nói: “Mỹ nhân ăn mặc như vậy trông thật giống con gái thảo nguyên…”

Cố Nghi khẽ cười: “Ngươi nhỏ như vậy mà đã từng đến thảo nguyên rồi à?”

Đa Lạc gật đầu: “Cha của nô tì vốn là người Đan Thát, khi còn nhỏ nô tì đã sống ở Đan Thát, sau đó mới theo về phía nam đến kinh thành, cha làm quan cưỡi ngựa trong doanh quân, liền bảo nô tì tiến cung, nói là để nô tì cố gắng sau này trở thành nữ quan.”

Cố Nghi chỉ cười không nói, chỉnh lại y phục rồi đi về phía trường ngựa của ngự hoa viên.

Đào Giáp và một thái giám trông ngựa đã ở bên ngoài chuồng ngựa chờ cô.

Hôm nay là lần đầu tiên Cố Nghi cưỡi ngựa, con ngựa mà cô chọn là một con bạch mã vô cùng thuần tính. Sau khi được người đỡ ngồi lên yên ngựa, thái giám dẫn ngựa dắt cô đi hai vòng quanh trường ngựa, sau đó mới đưa dây cương cho cô: “Mỹ nhân thử một chút xem sao, nô tài sẽ ở ngay bên cạnh.”

Cố Nghi phấn khởi đón lấy dây cương, cô theo như những gì vừa được học, nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g ngựa, con bạch mã liền từ từ chở cô đi vòng quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-191-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Kể từ đó, mỗi buổi chiều Cố Nghi đều đến ngự hoa viên luyện tập cưỡi ngựa. Không biết tự khi nào, thời gian đã trôi qua, khi sang tháng mười hai, cô đã có thể thúc ngựa đi từ từ tiến về phía trước.

Càng gần đến năm mới, công việc trong cung ngày càng bận rộn, ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho những việc trước thềm năm mới. Cung Bình Thúy nằm ở Tây Uyển, tuy lạnh lẽo vắng vẻ nhưng cũng có cung nhân đến treo đèn cung đình ngũ sắc.

Từ giữa tháng trở đi, mỗi ngày Cố Nghi đều có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ tiền điện truyền tới.

Khi đến giờ Tuất, nếu không có mưa hay tuyết, pháo hoa sẽ lần lượt được b.ắ.n lên trời.

Cố Nghi đứng trong sân viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn có thể thấy những đốm lửa rực sáng. Nghĩ đến nếu lúc này đứng ở tiền điện để ngắm cảnh thì cảnh tượng hẳn sẽ càng thêm hùng vĩ.

Đã hơn một tháng không gặp Tiêu Diễn.

Mê Truyện Dịch

Từ sau lần tình cờ gặp gỡ bên ngoài Kiêm Hà điện, cô không còn gặp lại hoàng đế nữa.

Đào Giáp thấy cô đứng yên một lúc, liền lấy chiếc áo choàng lông ra: “Mỹ nhân khoác lên đi, pháo còn nổ thêm một lúc nữa lận…”

Cố Nghi mỉm cười, cúi đầu buộc dây áo choàng. Bỗng Đào Giáp nói: “Mỹ nhân mau nhìn xem, hình như bên ngoài có người đến…”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua cánh cửa rộng mở của cung Bình Thúy, quả nhiên thấy mấy ngọn đèn cung đình lấp lánh, chập chờn trong ánh sáng mờ mờ, dần dần tiến lại gần.

Khi tiếng bước chân vang lên rõ hơn, cô bước nhanh về phía cửa cung, cúi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Tiêu Diễn thấy cô khoác áo choàng đứng dưới ánh đèn, liền nói: “Bình thân.”

Cố Nghi ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn Tiêu Diễn một cái. Thấy hắn không đội vương miện, tóc chỉ được buộc lỏng lẻo bằng dây lụa, trên người mặc thường phục màu xanh. Dịp lễ hội đang đến gần nên bá quan đều được nghỉ ngơi.

Tiêu Diễn thấy trong mắt Cố Nghi hiện lên nét cười, chăm chú nhìn mình không rời, sự u ám tích tụ bao ngày dường như vơi đi phân nửa. Hắn hỏi: “Nghe nói dạo gần đây nàng thường xuyên đến trường ngựa cưỡi ngựa?”

Cố Nghi hơi bất ngờ, chỉ gật đầu: “Thần thiếp quanh quẩn không có việc gì làm, nên nghĩ đến trường ngựa cưỡi ngựa để g.i.ế.c thời gian.”

“Nàng nhàn rỗi thì sao không đến gặp ta…”

Tiêu Diễn vì các việc liên quan đến triều hội Nguyên Đán và cống phẩm từ các nước phiên bang nên vô cùng bận rộn, trong Thiên Lộc các cũng có nhiều cung phi đến dâng canh thuốc, nhưng từ sau lần gọi Cố Nghi đến gặp Cố Trường Thông hôm ấy, cô lại không đến lần nào nữa.

Loading...